Friday, September 11, 2009 at 1:45pm
<Viết cái entry này ngay đầu ngày thế này, điên thật. Nhưng trừ lúc này ra, chắc chẳng bao giờ lại muốn viết về nó hay đọc lại nó nữa…>
Thật buồn cười khi nhìn vào gương, và tình cờ phát hiện ra rằng, có một cách làm mắt to hơn, long lanh hơn, thậm chí là to như mắt đà điểu vậy – một cách mà kể cả người khao khát thèm muốn đến mấy một đôi mắt to cũng không muốn làm : Khóc.
Mới trưa hôm qua thôi, online gặp đứa bạn và nó vô cùng bất ngờ . “2 người đã chia tay rồi sao? Sao mày bình tĩnh quá vậy?” Haha. T mà. T hiểu rõ nhất mình cảm thấy thế nào. Hơn 4 năm yêu thương thì mất bao lâu để trong T bình tĩnh thật sự và chấp nhận thật sự…? T cũng muốn biết lắm.
Tháng 9. T vẫn còn nhớ năm ngoái T đã ngồi làm hình, làm thiệp, đã viết cái entry “tháng 9 mùa thu, bên cạnh những ngày lễ, sinh nhật bạn bè, còn là…” trong hạnh phúc và khao khát mang đến hạnh phúc cho người yêu như thế nào. T còn nhớ năm ngoái, T đã bất ngờ vui sướng như thế nào khi 5h sáng, online và bắt gặp entry Lovestory HN dành cho T, và T vẫn nhớ như in mình đã khóc vì hạnh phúc như thế nào khi bảo HN hát cho T nghe bài hát đó trước khi ngắt cuộc gọi chập chờn…
...
Tháng 9 năm nay. 2 tháng trôi qua, t đã bước qua những ngày đau khổ và cả hy vọng, và cả sực tỉnh để tập hững hờ, t cũng có những động viên cho mình, và t cũng vẫn cố gắng và vẫn sinh hoạt đi lại bthường. T còn khối việc phải làm, đã cái gì ra hồn đâu mà ngồi đau khổ vì tan vỡ, để người khác thương hại t vì sự tệ hại của t ư?
T cũng không còn là con nhỏ những năm về trước thu mình bần thần hay trắng đêm ướt gối nữa. T cũng không còn là người có thể thoải mái kể chuyện, tâm sự để rồi phải khóc lóc tội nghiệp trước mặt bạn bè…
T xác định mình sẽ tiếp tục khô ráo. Vậy mà nỗi đau và nước mắt đôi khi cũng như những cơn mưa rào, thỉnh thoảng lại ùa tới ào ào không hẹn trước.
A reply? t không thể ghìm được nước mắt và những cảm xúc yêu thương ngu ngốc khi cảm giác thân quen ùa về.
Hôm qua, hôm kia, t muốn nó trôi qua như một ngày bình thường, nhưng t không thể.
Cũng thật buồn cười. Một cuộc tình gần 5 năm để rồi thành mây khói.
Những kỉ niệm chỉ càng làm con người đau khổ khi nó mãi chỉ là kỉ niệm và là bóng hình không chạm tới được. T phải trải qua ngày 9 mỗi tháng , ngày 13/8, ngày 9/9, ngày 10/9 mỗi năm và những ngày khác nữa. T luôn cố điềm tĩnh chứ, nhưng t không thể không cảm thấy gì, không thể không chua xót khi những ngày này đã không còn trên lịch nữa. T vẫn cố im lặng và vẫn chưa muốn nói gì với những người trong gia đình mình. Liệu t phải mất bao nhiêu thời gian nữa mỗi khi thức dậy để tự dặn mình quên đi những gì mình mơ thấy dù ban ngày đã không muốn nghĩ tới, phải bảo mình cần cảm thấy như thế nào và đừng làm những gì… Ngày hôm kia, ngày hôm qua trôi qua…
Trước khi yêu, t nghĩ và muốn mình là con người lí trí và hướng về những điều lí tưởng. T muốn tình yêu của t sẽ tốt đẹp, sẽ tích cực, người t yêu sẽ yêu tôi, sẽ không nước mắt, nếu không yêu thương t thì t sẽ không ngại ngần chấm dứt. T không thích làm kẻ lụy tình. Nhưng đó là lí trí, hay vì khi đó t chưa nếm trải và chưa hiểu thế nào là tình yêu? Và sau này, cũng chính tình yêu dạy cho t những cái phẩm chất mà người ta vẫn thường hay ca ngợi về phụ nữ, những phẩm chất mà trước đây tôi nghĩ thật là mu muội và bất công…
Đến bây giờ, t vẫn nghĩ, yêu nhau mà vẫn phải chia tay nhau, phải lãng quên nhau hoặc là điều ngu ngốc nhất, hoặc chẳng qua đó chỉ là nhân danh tình yêu!!
Cũng như nhiều lần trước, những điều riêng tư t để giấy trắng. Viết ra 1 phần nào để thay cho những cuộc tâm sự, viết ra để thôi không khóc nữa…
Cũng như nước mắt, rồi sẽ trôi đi?…
He reminds me he’s Nguyen, not Litt.
Yes, I know…
Người ta sinh ra không ai muốn khóc cả. Thế nhưng trẻ con vừa chào đời đã buộc phải khóc, không khóc thì không sống được, và người lớn đôi lúc, có lẽ cũng thế thôi… Có phải rằng, nếu không có những giọt nước mắt, không khóc và con người sẽ không mở được con mắt to hơn?
Lại muốn viết lyric của một bài hát. Thật ra nhớ tới thôi, chứ chẳng thích nghe. Ngày xưa toàn nói cái bài gì mà nghe sướt mướt quá, chỉ làm con người thêm yếu đuối. Ironically, it perfectly matches my situation right now. Every single word.
I miss him …
Someone has gone into the past…?
…
…
I miss my Litt………….
Cũng thật buồn cười. Một cuộc tình gần 5 năm để rồi thành mây khói.
Những kỉ niệm chỉ càng làm con người đau khổ khi nó mãi chỉ là kỉ niệm và là bóng hình không chạm tới được. T phải trải qua ngày 9 mỗi tháng , ngày 13/8, ngày 9/9, ngày 10/9 mỗi năm và những ngày khác nữa. T luôn cố điềm tĩnh chứ, nhưng t không thể không cảm thấy gì, không thể không chua xót khi những ngày này đã không còn trên lịch nữa. T vẫn cố im lặng và vẫn chưa muốn nói gì với những người trong gia đình mình. Liệu t phải mất bao nhiêu thời gian nữa mỗi khi thức dậy để tự dặn mình quên đi những gì mình mơ thấy dù ban ngày đã không muốn nghĩ tới, phải bảo mình cần cảm thấy như thế nào và đừng làm những gì… Ngày hôm kia, ngày hôm qua trôi qua…
Trước khi yêu, t nghĩ và muốn mình là con người lí trí và hướng về những điều lí tưởng. T muốn tình yêu của t sẽ tốt đẹp, sẽ tích cực, người t yêu sẽ yêu tôi, sẽ không nước mắt, nếu không yêu thương t thì t sẽ không ngại ngần chấm dứt. T không thích làm kẻ lụy tình. Nhưng đó là lí trí, hay vì khi đó t chưa nếm trải và chưa hiểu thế nào là tình yêu? Và sau này, cũng chính tình yêu dạy cho t những cái phẩm chất mà người ta vẫn thường hay ca ngợi về phụ nữ, những phẩm chất mà trước đây tôi nghĩ thật là mu muội và bất công…
Đến bây giờ, t vẫn nghĩ, yêu nhau mà vẫn phải chia tay nhau, phải lãng quên nhau hoặc là điều ngu ngốc nhất, hoặc chẳng qua đó chỉ là nhân danh tình yêu!!
Cũng như nhiều lần trước, những điều riêng tư t để giấy trắng. Viết ra 1 phần nào để thay cho những cuộc tâm sự, viết ra để thôi không khóc nữa…
Cũng như nước mắt, rồi sẽ trôi đi?…
He reminds me he’s Nguyen, not Litt.
Yes, I know…
Người ta sinh ra không ai muốn khóc cả. Thế nhưng trẻ con vừa chào đời đã buộc phải khóc, không khóc thì không sống được, và người lớn đôi lúc, có lẽ cũng thế thôi… Có phải rằng, nếu không có những giọt nước mắt, không khóc và con người sẽ không mở được con mắt to hơn?
Lại muốn viết lyric của một bài hát. Thật ra nhớ tới thôi, chứ chẳng thích nghe. Ngày xưa toàn nói cái bài gì mà nghe sướt mướt quá, chỉ làm con người thêm yếu đuối. Ironically, it perfectly matches my situation right now. Every single word.
I miss him …
Someone has gone into the past…?
“Cannot touch, cannot hold, cannot be togetherHiện giờ mệt nhoài để buồn hay nhớ thêm ai và cái gì nữa…Hy vọng sẽ giữ được trạng thái ổn định lâu hơn, sẽ không đột nhiên “lên cơn nặng” như 2 hôm nay nữa.
Cannot love, cannot kiss, cannot love each other
Must be strong and we must let go
Cannot say what our hearts must know
How can I not love you
What do I tell my heart
When do I not want you here in my arms
How does one walks away
From all of the memories
How do I not miss you when you are gone
Cannot dream, cannot share sweet and tender moments
Cannot feel how we feel, must pretend it's over
Must be brave and we must go on, must not say
What we've known all along
How can I not love you
What do I tell my heart
When do I not want you here in my arms
How does one walks away
From all of the memories
How do I not miss you when you are gone
…”
…
…
I miss my Litt………….
Just memories…
Get over it!
…
…
I miss my Litt………….
…
I miss my Litt………….
…