Friday, March 25, 2022

Quyển sách kỷ niệm



Lẽ ra, mình đã không giở lại quyển sách ấy. Nhưng hôm rồi, sau khi người đã từng tặng mình quyển sách về ý nghĩa của các loài hoa trước kia, nay lại hỏi mình những câu hỏi mà ngày trước người ấy đã từng biết rất rõ câu trả lời, và từng tôn trọng đồng cảm với mình, cùng nhiều điều khác làm mình chạnh lòng... Trong lặng im, mình nhớ đến quyển sách kỷ niệm.

Mình đã không nhớ nhầm.  Quyển sách mình cất sâu trong ký ức đúng là vẫn còn trên kệ.
Ở ngay nhà cũ, nhưng sau nhiều ngày, cuối cùng mình mới quyết định mở cửa phòng, đến bên kệ sách, và dễ dàng tìm thấy giữa dãy sách bắt bụi vẫn còn đó quyển sách gầy, nhỏ bé, nép mình ở vị trí cũ - "Ẩn ngôn của các loài hoa". 
Đó là quyển sách thiết kế kiểu xưa quê kiểng, nội dung cũng không hẳn quá đặc sắc, nhưng mình quý và xem nó là yêu thương & kỷ niệm, vì nó do người xưa đã rất dễ thương tặng mình, tặng mình không vào dịp gì cả, lần đó ghé qua để gặp mình, bất ngờ chìa ra quyển sách nói là: 
- Lúc đi nhà sách, nghĩ đến T, biết T thích hoa nên tặng T quyển sách này, nhớ đọc!  
Lúc đó, tuy bất ngờ & mình nói : -Ý nghĩa hoa thì mỗi người hiểu theo mỗi kiểu, với khi cần thì cứ lên mạng search là được rồi, mua sách tặng T chi tốn tiền v.v,  Nói vậy, nhưng mình lúc đó thấy rất vui, ấm áp & đầy yêu thương - đủ ấm áp để đến tận nay, dù người tặng nó thì từ lâu đã quên và đã khác, nhưng khi ngắm nhìn lại quyển sách xuất bản từ năm 2 0 xa xa đó ở trên tay, cảm xúc và niềm vui hôm ấy như vẫn còn trước mắt... Và cảm giác như, mình đang cầm trên tay kỷ vật quý báu của một người yêu thương - là người từng hỏi han nhau mỗi ngày, hỏi vì thật sự quan tâm muốn biết câu trả lời, hỏi vì thật sự muốn lắng nghe, chia sẻ sở thích và mọi thứ cùng mình, hỏi và luôn ghi nhận tôn trọng quan điểm, yêu thương mình tuyệt đối không màng ai khác, và sự nhiệt thành luôn khiến mình hạnh phúc, tin tưởng... 

Mình thì, sau bao năm, sau bao vùi dập, vẫn nghĩ rằng: Giá trị của quà không phải là ở chỗ sẽ có công dụng ích lợi gì, hay có giá trị tiền bạc vật chất ra sao. Mà giá trị thực sự của quà là tình cảm & niềm vui tinh thần. Giá trị của hoa khi được tặng cũng không phải chỉ nằm ở sự đẹp xấu thực dụng bên ngoài, mà là ở tấm lòng, tình cảm & thông điệp của người muốn gửi gắm, biết tôn trọng yêu thương. Vẻ đẹp của hoa thật còn ở sự sống, và ký ức câu chuyện nó mang lại. Mình từng nhận được bao hoa đẹp, quà đẹp đắt tiền, nhưng thứ khiến mình hạnh phúc lẫn rơi nước mắt luôn không phải rằng hoa đẹp hay hoa xấu, quà đắt hay quà rẻ, mà là ai tặng, vì sao tặng, có gì muốn cùng mình, thế là đủ.

Mình luôn tôn trọng góc nhìn khác biệt, mình thích lắng nghe, trao đổi & vẫn luôn muốn học hỏi ở những người thực tế vì điều đó sẽ giúp mình tỉnh táo, cân bằng. Và thật ra, mình cũng ít khi nào đọc gì về ý nghĩa hoa lắm, do mình luôn thích tự cảm nhận hơn là tuân theo cái người khác vạch ra hay định sẵn. Nhưng khi đứng trước những gì thuộc về yêu thương hay kỷ niệm mà mình trân trọng, thì thật không khỏi nhói lòng khi không thể bảo vệ nó khỏi cái thực tế và con người quá đổi thay...

Mình cũng hiểu, tâm lý thường tình thì những quà nào mình tặng đi, mình sẽ không nhớ bằng những quà nào mình nhận được. 
Và thường thì những cái mất đi sẽ không nhớ bằng những cái gì đang vui có trước mắt.

Song với mình thì... những gì thuộc về yêu thương trân trọng không hiểu sao vẫn sống mãi, đôi khi xoa dịu, khiến mình thấy ấm áp yêu thương như vẫn còn ở rất gần, và đôi khi lại khiến mình buốt nhói, vì mình biết, thực tế ... giờ đây trước mắt mà cách xa vô vàn phút giây...  🎵 


Mình đã chần chừ không biết có nên nhìn lại quyển sách ấy. Nhưng khi có thể nhìn lại một kỷ niệm không phải chỉ bằng trí nhớ và ký ức mơ hồ, mà được cầm nó trên chính bàn tay mình, ngay trong chính hiện thực này, thì tại sao không? 

Như vô vàn món đồ hay kỷ niệm khác, mình thường phải chuẩn bị tâm lý & tránh không dám nhìn lâu. Mình ngại xem vì biết mình sẽ xúc động, nhưng rồi mình vẫn làm, vì nỗi e sợ tổn thương ấy hoàn toàn không lớn bằng lòng thương yêu quý trọng, và cũng không lớn bằng nỗi sợ rằng một ngày mình cũng sẽ quên nó, như người tặng nó đã quên. 




Warning: nếu mở speaker thì khúc giữa hơi có biến, đừng giật mình té ghế 😄


Video quay 1 tay, quay 1 lần xài được luôn 😄. 
Lâu rồi hứng lên cất giọng đọc :)), nhưng chắc do nghe giọng hát xong bị ảnh hưởng nên đọc thì thào buồn ngủ, không ưng lắm mà kệ vì làm biếng đọc lại :p. Thành ra, video thì cảm xúc, mà lúc coi lại, nghe tới cái đoạn mình đọc tự nhiên lại tức cười, muốn tắt máy luôn 😄 



Nói chung, chứ không chỉ nói riêng chuyện này, mình đã luôn hạn chế, không blog về những gì đã qua, cố tránh nhìn lại hình ảnh của những năm đã qua, khi rất nhiều ảnh đẹp và trải nghiệm thân thương, nhưng xem lại lại xót xa đau lòng, mình đã và đang cố xem nhẹ mọi nỗi đau hiện tại để còn có thể đi tiếp cho sáng suốt, nhẹ nhàng.
Mình cũng biết mình sống quá nặng tình, dù vẫn luôn hành động hướng theo lý trí. Nhưng mọi tình cảm tốt đẹp nào từng dành cho mình thì mình luôn còn ghi nhớ, và yêu thương quý trọng.  Mình không bao giờ nhìn ai hay bất cứ điều gì, dù chỉ là một bông hoa, bằng góc nhìn lợi ích, vật chất, hay hời hợt, vô tình, lãng quên.


Câu này rất giống với điều mình cảm nhận :  “The worst part of holding the memories is not the pain. It's the loneliness of it..."


Yes, loneliness... 
The loneliness of knowing it is there, but it could never be ... shared...

...



"Yesterday - Today - Tomorrow
Each day is as special as you want it to be."

Read Full Post

Saturday, March 5, 2022

Và nến số 35




March 1, 2022
GƯƠNG THẦN KỲ 

Nhà cũ ở VN mình có cái gương "thần kỳ" đã gần được hai chục năm tuổi. Gọi là gương thần kỳ kiểu như gương bửu bối của Đôrêmon vì lỡ có đang chán đời mà nhìn vào gương nhiều khi chợt thấy mình ... đẹp cái cũng đỡ quạu :)))).  Chắc nhờ do gương đặt trong phòng tắm, nắng hắt qua ô cửa nhỏ, ánh sáng dịu dàng mờ ảo nên trong gương nhìn thấy chân dung mình vừa đủ rõ, thấy đủ nhưng không quá rõ những vết sẹo, những nếp nhăn... nên chẳng cần làm gì cũng đẹp, được đẹp đúng cái kiểu mình thích: giản dị mộc mạc tự nhiên, không cần tô một chút xíu phấn son gì mà vẫn đẹp. Tuy thời gian dài bị nhiều vấn đề và mất ngủ kéo dài, nhưng nhờ bữa giờ tạm ở đây được phụ giúp, được nghỉ ngơi, được lười và khí hậu nóng ẩm ở VN rất hợp với người tắm gội nhiều như mình nên hiện tại nhìn có vẻ đỡ "te" hơn xíu :p, và chắc chắn là do nhờ cái gương nịnh hót này :D 

Cái gương “thần kỳ” tuy không nói gì, nhưng nó lại nhắc cho mình bài học nhỏ. Đừng chăm chăm nhìn vào những vết sẹo của chính bản thân mình thì sẽ được gặp lại nét đẹp thân quen trong trẻo của chính mình.  Cuộc sống đôi khi cũng cần nhìn mọi thứ bao gồm cả bản thân mình bằng góc nhìn bao quát, mờ ảo một chút, lãng mạn hơn thực tế một chút để còn thấy yêu đời.  Những gì chưa tốt của bản thân thì cố sửa chữa, nhưng với những gì chưa hoặc không thể thay đổi khắc phục, nếu mải nhìn tập trung vào những vấn đề không tránh khỏi đó thì sẽ quên nhìn vào đôi mắt sáng, vào sóng mũi ngay thẳng, vào tấm lòng yêu thương thấu cảm, vào những nét đẹp và giá trị độc nhất đáng quý của bản thân mà mình may mắn có được. Và hãy hạn chế nhìn về những cái gương nào soi tùm lum loạn xạ không thật hướng về mình, và mong tránh xa được những cái gương móp méo xiên vẹo chỉ biết xuyên tạc, bôi xấu, dìm tinh thần xuống một cách độc hại. 

Sắp 35, có đứa bạn nói: đừng cười hết cỡ kẻo thêm nếp nhăn  <— tưởng gì lạ chứ điều này mình đã để ý biết từ năm 20 rồi :))), nhưng có biết cũng kệ, xưa nay mình vẫn chỉ thích tự nhiên, cười được cỡ nào cứ cười, nhăn kệ, miễn đừng đang soi gương, hoặc có soi thì hãy soi bằng một cái gương thần kỳ ! :))

Đùa một xíu vào ngày trước khi qua tuổi 35 cho vui thôi chứ biết sắp tới sẽ không có cái gương thần kỳ nào, chỉ có "cái tuổi nó đuổi cái xuân" đi, và nhiều thử thách vất vả trước mắt. Sau thời gian dài không muốn soi gương, giờ vẫn còn thấy mình đẹp chút nào thì cứ vui chút đó, và hãy tự là cái gương thần kỳ cho mình. Cứ nghĩ tới những con số lớn hơn lù lù trước mắt là thấy con số 35 ôi còn đẹp thật đẹp và quý hiện tại này hơn. ;)

* Entry viết linh tinh cho vui, đừng hiểu lầm, mình không sống chạy theo hình thức.

---


March 2, 2022
VÀ NẾN SỐ ... 35

Nhiều năm qua, mình chỉ toàn thiết kế / đặt bánh kem tặng cho người thân, nhưng chưa dành tặng một cái bánh kem nào cho riêng mình. Năm nay, đến chiều March 1 mới quyết định thôi thì tranh thủ lúc còn ở VN, hãy tự tặng bánh cho mình. Mình ý tưởng muốn làm cái bánh kem vẽ ... mình mặc váy đẹp, đi giữa hoa hồng 🌹😊🌹, thế là Zalo gửi mẫu và ảnh rồi mô tả chi tiết cho cửa hàng bánh làm, xong xuôi, nghe em ấy hỏi "-Dạ chị lấy nến số tuổi số mấy vậy ạ?"  mà mình đứng hình 1s =)))). Nhớ ra rồi nói số 35 mà huhu, quá ngại, em nhân viên ấy chắc không nghĩ chị tự đặt bánh cho chị - đã 35 mà còn thích kiểu bánh mơ mộng =)))))))))) Ôi thôi kệ, tâm hồn còn tươi trẻ, lòng còn đầy hoa hồng, thế là tốt 😁😊






Mặt mộc, camera thường, nhóc con quay lén 😄
Hễ lần nào có dịp gì đó cần chụp ảnh thì liền bị nổi nốt mụn,
nhưng thôi cứ coi như là nốt ruồi Cindy Crawford mà kệ nó :D


Năm nay mình có little "cameraman" tự nguyện. Thật bất ngờ khi quay qua thấy Mark ngồi cầm phone hí hửng quay mình khí thế từ khi nào dù mình đâu có kêu gì đâu, lại còn hát Happy Birthday liên tục, awww thật dễ thương! Coi lại trong đống hình và video loạn xạ của thằng nhỏ quay lại có những góc đẹp không ngờ, một trong những thước phim và ảnh chụp đầu đời của nhóc quay mình, quý gì đâu.

Mình năm nay có nhiều điều ước lắm. Lại một lần nữa, dù không phải đang thi cuộc thi hoa hậu 35 =)), nhưng trước tình hình hiện tại, thực sự mong ước rằng thế giới hoà bình, ngừng chiến tranh, hết dịch bệnh, không động đất thiên tai, để cho mọi người khắp nơi (trong đó có mình) đỡ khổ và được sống yên bình, hạnh phúc ! Thực mong ước vậy. Và mình cũng có rất nhiều những mong ước cá nhân khác...
 😉



 Video Sinh Nhật mình

Ngày Sinh Nhật trước nay để chúc mừng bản thân và đón nhận tình cảm quan tâm. Nhưng Sinh Nhật thực ra cũng là ngày mà xưa kia mẹ đã khó nhọc sinh ra mình. Có từng ăn những Sinh Nhật qua loa xa nhà, và sẽ lại sắp xa nhà tiếp, thì buổi Sinh Nhật bên gia đình lúc này đơn giản thôi mà thật sự quý giá và ấm áp.


Trước mặt mình hiện đang là một cái núi rất to, bên trong mình cũng là một cái núi rất to, nói thực thì mình đang cũng chưa biết sẽ leo thế nào.  Nhưng cứ nghĩ, cuộc sống cần nghị lực, hạnh phúc là hành trình, mỗi ngày là một nụ hoa, có nhiều người thương yêu mình, và vẫn có nhiều niềm vui trong cuộc sống đang chờ đợi mình phía trước mà mỉm cười cố gắng, a new adventure ahead! 


"So make a wish, I'll make it like your birthday everyday 🎵 "
HAPPY BIRTHDAY TO ME !! 
🌹🎉🥳🎂🌹



"Yesterday - Today - Tomorrow
Each day is as special as you want it to be.

Read Full Post

Blog Contents by Date

TOPICS

...