Saturday, January 24, 2009

Entry tất niên ;)

Photobucket
<Entry viết từ trưa hôm qua, rỗi rảnh mỗi lúc một tí, bây giờ mới viết xong và post lên được >
Hey! Bữa giờ mọi người chuẩn bị Tết và ăn chơi tới đâu rồi?
Thy thì được nghỉ Tết đã cả tháng nay, nhưng mấy tuần qua là mấy tuần khùng điên, tẻ nhạt và tăm tối! Mãi cho tới vài bữa nay, mùa xuân mới thật sự đang về!

Read Full Post

Thursday, January 15, 2009

Guốc

...Guốc do chủ tiệm tự làm, quầy hàng đơn sơ bày ra đôi ba kiểu. Mua về 2 đôi, một xanh biển, một đỏ tươi. Dường như đây là lần thứ hai trong đời mình mới lại mua guốc...
<hình minh hoạ: 2 đôi guốc KT mới mua hôm qua>







Chẳng hiểu sao, có bao nhiêu lần chạm vào tuổi thơ là có bấy nhiêu lần tha thiết nhớ. Đứa bé nghịch ngợm ngày nào như ở đâu chạy ra, nắm lấy tay và dắt mình đi qua lại bao tháng ngày, bao nụ cười, bao kỉ niệm. Cảm xúc như vừa lạ vừa quen. Như hoá thành con trẻ. Ai thân mà đụng vào chuyện “ngày xưa còn bé” của mình thì y như rằng, cứ tíu tít mà kể, hết chuyện nọ qua chuyện kia. Có lúc nghĩ, nếu một lúc nào đấy, mình chịu ngồi viết ra giấy những chuyện về thế giới tuổi thơ của mình thì có lẽ cũng làm thành một tập truyện hay ho. ^^ Nhưng trong khuôn khổ entry hôm nay, mình sẽ cố gắng không tham kể và tập trung vào nội dung câu chuyện về đôi guốc.


Thời còn dăm ba tuổi, mình thích đi guốc lắm. Vòi vĩnh mãi mới được bà cố, vốn là người chiều cháu nhất trong nhà, dắt xuống chợ mua. Ngày đó còn bé quá nên bây giờ không còn nhớ rõ hình hài đôi guốc đầu tiên ấy tô vẽ, màu sắc ra sao, nhưng cái tâm trạng xúm xít, hồ hởi ngày xưa khi có được đôi guốc đỏm dáng thì vẫn còn mường tượng được.
[Chú thích một tí, khác với bây giờ, ngày xưa, cái thời nhà trẻ, mẫu giáo, KT thuộc hàng siêu điệu (“điệu” nhưng không có nghĩa là đằm thắm, dịu dàng. Này nhé, khoái chơi đồ hàng, búp bê, thích làm Na Tra cầm côn lôn, đòi đi vòng lửa, và cũng đồng thời ghiền cả trò boxing, múa kiếm, đua xe… Danh sách những món đồ chơi “tâm đắc” một thời bao gồm cả mấy cây kiếm nhựa (hồi đó đòi mua kiếm sắt mà không được đấy chứ T_T) và cái…nón bảo hiểm xe môtô, lâu lâu lấy ra đội rất khoái trá, nghĩ lại tức cười thật) Ặc, kể linh tinh rồi, quay lại đề tài . ]
Nói vui vì được mua cho đôi guốc đỏm dáng thôi thì cũng chưa đủ. Cái điều bé con thích nhất là lúc về nhà, được xỏ đôi bàn chân bé tí vào 2 chiếc guốc mới tinh, đi qua đi lại, đi tới đi lui, đi càng mạnh, càng ồn càng tốt , lộp cộp lộp cộp khắp cả nhà như khoe ta đây có guốc mới nè, ta cũng như người lớn hẳn hoi đấy nhé (hihi, càng muốn làm người lớn thì càng là trẻ con! )


Hình guốc ngày xưa thì không có, nhưng mấy tấm hình bé điệu sún răng ngày xưa thì nhiều, coi lại thấy vui, post 2 tấm :


Photobucket Photobucket


Đi đôi với đôi guốc là áo dài. Tết đến là dịp được đòi ba mẹ may cho áo dài, thích lắm! Nhớ năm đó, bà nội tặng cho cháu một cái áo dài màu đỏ, ngực áo, tà áo có đính kim sa thành hình con công lấp lánh, kiêu sa, đẹp lắm, thích lắm nên bây giờ vẫn còn nhớ mãi! Mấy năm sau, bên cạnh mấy bộ đầm, vẫn thích được may áo dài, và nỗ lực…”lâu lâu 1 câu”: cái khăn đóng để làm gì vậy mẹ, nhìn nó đẹp mẹ ha (mà không được T_T) thế là chuyển sang vòi vĩnh hợp lý hơn, bé muốn đôi hài giống cô Tấm trong truyện cổ tích, đôi hài kết cườm lấp lánh mới chịu à hehe, đúng là con nít! Rồi chẳng nhớ mọi chuyện sau đó thế nào, dần dà, lớn lên một tí, vào cấp 1, trầm tính hơn, không còn thói vòi vĩnh, điệu đà nữa. Vẫn nhớ chuyện áo dài, khăn đóng, đôi guốc, đôi hài…, nhưng dần quên khuấy đi thứ cảm giác thèm có một đôi guốc gỗ …
***


Khoảng độ vài năm trước, theo mẹ vào chợ Bà Chiểu để mua guốc gửi sang cho Dì Thảo. Chân mình cỡ cỡ chân Dì nên được nhiệm vụ là đi theo để thử guốc ^^. Đến khu hàng guốc, nhìn những quầy guốc nhỏ xinh treo đầy những dây guốc lủng lẳng, đung đưa, trong lòng thức dậy thứ cảm xúc gì lưu luyến lắm.
Guốc bây giờ nhiều kiểu đế, nhiều kiểu quai, màu sắc cũng nhiều hơn ngày xưa… Nhưng thật lạ! Những cái đế gỗ được phết sơn và nước bóng loang loáng, mới toanh, vậy mà nhìn vào vẫn gợi lại điều gì mộc mạc, xưa cũ, một nét văn hoá, một cảm xúc mình không rõ là gì…, hoài cổ ư? Mình thích những vân gỗ, thích hình vẽ và hoa văn mà người thợ đã khéo léo điểm tô lên trên thân guốc, đơn giản, tự nhiên, và mềm mại…
Chọn đế guốc xong, thì là chọn kiểu quai…Quai bây giờ cũng đủ kiểu cách điệu, nhìn thích lắm. Ưng cái nào, người thợ ướm thử lên chân rồi đóng vào đế cho khách. KT thích mấy cái gì có làm trước mắt cho mình xem, thấy nó hay hay…
Và, guốc rẻ. Nhớ thời đó, nghe giá, mình hơi bất ngờ, những đôi guốc xinh và thủ công như vậy mà giá lại khá mềm, rõ ràng là rẻ hơn so với những đôi dép hay giày da, giày kiểu đầy nhãn mác trong tủ kính... Song, thời bây giờ, chẳng còn nhiều người chọn guốc để đi. Mình cũng vậy. Cũng phải thôi, vì đi guốc nặng chân, không êm và cái tiếng lộp cộp đặc trưng vui tai có thể bị coi là khó chịu trong nhiều trường hợp. Guốc thuần nên đúng là khó dùng trong nhiều dịp… Nhưng guốc đi với áo dài thì khỏi chê . (tiếc là mình hiếm bao giờ mặc áo dài )
Câu chuyện về những đôi guốc mấy năm trước xếp lại trong lòng mình như thế…Mua mấy đôi guốc gửi sang cho Dì, thế rồi thôi, mình cũng không vòi vĩnh gì, nên cũng chẳng sở hữu đôi guốc nào cả. Cuộc sống hàng ngày cứ thế tiếp diễn, gắn bó với mấy đôi giày nhựa, giày da quen rồi, chẳng ai bận tâm hay nhớ đến đi guốc nó thế nào, và chẳng biết bây giờ, những quầy guốc có đắt khách, đắt hàng hay không…


***


Chiều hôm qua, hai mẹ con đi kiếm mua đôi dép đi trong nhà, thay cho cái đôi bị đám kiki ở nhà cắn đứt quai ngày hôm trước (lần này còn may là đôi dép đó cũng cũ và bị mờ sơn hết rồi, chứ như mấy lần bị tụi nó khùng lên chơi cho mấy đôi mới tinh mới điên tiết đấy chứ!).
Chạy xe trên đường, qua khu bán dưa hấu một tí, mặc dù không đeo kiếng, nhưng đập vào mắt KT là cái bảng đề bán guốc đóng sẵn, giá rẻ không tưởng tượng được. Dù không định mua guốc, nhưng thấy hấp dẫn quá, thế là tấp vào xem ^^ Guốc do chủ tiệm tự làm, quầy hàng đơn sơ bày ra đôi ba kiểu. Mua về 2 đôi, một xanh biển, một đỏ tươi. Dường như đây là lần thứ hai trong đời mình mới lại mua guốc...
Tối về nhà đi thử. Từ thời bé tí tới giờ, đã bao năm rồi không hề xỏ chân vào đôi guốc nào. Bước tới lui, mới đầu thấy hơi nặng chân, đi một hồi cũng quen. Đi với quần jeans thấy cũng đẹp đẹp hay hay, vì guốc phần nào cũng cách điệu rồi ^^. Cách điệu, mà vẫn thế, lộp cộp lộp cộp lộp cộp…Một góc lòng lại mở ra…Thấy mình lúc này, không phải vì muốn khoe có đôi guốc mới, cũng không phải vì mình muốn ra chiều ta cũng là người lớn như ngày xưa, mà có một niềm vui gì đó tí tách trong lòng không rõ lắm…
Lại là một tối khó ngủ. Khó ngủ, có lẽ một phần vì sinh hoạt thiếu điều độ, và một phần vì cái thói quen hay suy nghĩ trước khi ngủ… Xem VnIdols xong, có một vài cảm xúc…Rồi điểm lại những gì trong ngày, chợt thấy vui vui khi mua được mấy đôi giày và guốc mới…đế gỗ bóng loáng, hoa văn tô vẽ hiền hoà, bước đi lộp cộp thân quen…Tự dưng trong lòng cười, và ùa về là bao kỉ niệm, kỉ niệm cả những ngày đón Tết xưa kia…Thấy trong lòng chộn rộn điều gì vừa lạ lùng, vừa trẻ con…Này này, Tết này, mày 22 rồi đấy!!!
Càng nhớ.
***
Sáng ra, chép lại phần lớn những gì đã vấn vít sẵn trong đầu tối qua...
Xong entry, và đọc một bài báo. "Qua đồ nhựa, giày Tây và đủ thứ kiểu dạng giày dép khác, nay guốc mộc trở lại như một thứ mốt thời thượng…” Cười , và mong cho guốc gỗ sẽ lại được ưa chuộng, sẽ còn mãi với ký ức, với thời gian ^^.
...


Khép lại entry bằng hình ảnh không liên quan tới chủ đề entry lắm ^^ : một nhành mai. Vài hôm trước, KT nhìn ra từ cửa sổ tầng 2, thấy cây mai nhà…hàng xóm nở hoa rực rỡ quá nên đem máy ra zoom in chụp vài bức. Đây là 1 trong số những chùm hoa rực rỡ đấy. Tết đã cận kề ^^…
Photobucket
_____
2009

Read Full Post

Thursday, January 8, 2009

Anyway


Some quotes, my usual way to bring back the peace of mind.

The Paradoxical Commandments
by Dr. Kent M. Keith

·People are illogical, unreasonable, and self-centred.
Love them anyway. 
·If you do good, people will accuse you of selfish ulterior motives.
Do good anyway. 
· If you are successful, you win false friends and true enemies.
Succeed anyway. 
· The good you do today will be forgotten tomorrow. 
Do good anyway. 
· Honesty and frankness make you vulnerable.
Be honest and frank anyway.


· The biggest men and women with the biggest ideas can be shot down by the smallest men and women with the smallest minds.
Think big anyway.

· People favor underdogs but follow only top dogs.
Fight for a few underdogs anyway.

· What you spend years building may be destroyed overnight.
Build anyway.

· People really need help but may attack you if you do help them.
Help people anyway
.


. Give the world the best you have and you'll get kicked in the teeth
Give the world the best you have anyway


Another quote: (also my principles ) : 

ETHICAL MUSTS:
The six core ethical values :
1. RESPECT
2. RESPONSIBILITY
3. TRUSTWORTHINESS
4. CARING
5. JUSTICE AND FAIRNESS
6. CIVIC VIRTUE AND CITIZENSHIP


Though I have never expressed this, I really want to say: How much I am grateful to you, my Mom & Dad, the first teachers, who have educated and brought me up to always know right from wrong.

Whatever happens, and whatever others may try to insult or think wrong about me, I won't let them affect my peace of mind any more
. I have my dignity, and I pride myself on being an upright person.


Closing this entry with a witty quote I came across this afternoon :
“Trust in your beliefs but lock your car.”
Photobucket

Read Full Post

Monday, January 5, 2009

Câu chuyện xung quanh bài TH lập website TMĐT








Câu chuyện xung quanh bài TH lập website TMĐT... Nỗi buồn muốn thanh lọc đi, niềm vui muốn hoài giữ lại…

Định viết gì đó về những ngày làm website bài TMĐT từ nhiều ngày trước rồi, nhưng không có thời gian. Và mỗi ngày trôi qua là mỗi ngày phát sinh thêm chuyện này chuyện nọ. Niềm vui ban đầu nó thành ra phức tạp hơn. Nhưng niềm vui nó càng bị chen lấn thì mình càng muốn hoài niệm và giữ lại những gì trong xanh.

Mấy tuần nay nhiều chuyện. Cảm xúc cũng đan xen và phức tạp. Những cái muốn giải toả thì không tiện nói hết trên đây.

Chẳng biết chọn viết gì, không viết gì, và viết như thế nào. Bình thường thì đã để nó tự trôi đi...

Không vui:

Photobucket

Điều T tối kỵ nhất và không ưa nhất là sự thiếu trung thực, tính cơ hội, và ích kỉ. Mỗi lần phải tiếp xúc giao lưu làm việc và buộc phải đối phó với những người có tính cách như vậy, thấy cái đầu mình thật mệt mỏi, con người nó nhỏ nhen đi và cảm giác như cuộc sống nó trở thành hẹp té.

Tính mình ai tốt, khẳng khái và đáng tin cậy thì mình rất nể trọng, thoải mái, và hết lòng với họ, còn ai đã bộc lộ những biểu hiện cư xử tính toán, thực dụng, cơ hội với mình hay người này người nọ, thì tự dưng tâm lý tự vệ nó xuất hiện. Mình mệt mỏi, chán ngán vì cứ phải rào một cái tường dè chừng mà mình chả muốn, nhưng đã sẵn nhiều cái gương trước mắt, hào phóng với những người có thứ tính xấu này thì mình chỉ bị ve vuốt trước mặt mà lợi dụng sau lưng!!!

Rồi khó chịu nữa là trước mặt gặp ai cũng cười nói thân thiết, sau lưng thì nói xấu chê bai, thật khó lường khó đoán. Rồi không thì là bao đồng, gió chiều nào theo chiều đấy. Mà cũng chả biết, khổ nỗi, những cái đó có lẽ là vì người ta khôn ngoan, có vậy mới được lợi và được người xung quanh yêu quý.

Nếu là người dưng người lạ, người không quen, chắc mình cũng không suy nghĩ nhiều hay thấy nặng đầu như thế… …

Cái lần làm nhóm này là lần làm nhóm cuối cùng, mình tin tưởng, nhưng mình thất vọng.

Ngang tai quá thì phải đứng ra nói, nói ra là vì mình và vì họ. Cái gì mình đã cho qua 1 vài lần mà nó tái diễn mình không im được! Giống như người xưa nói : ăn cắp một quả trứng rồi sẽ ăn cắp một con bò! Nếu mình cứ im mãi thì họ cứ tiếp tục sa đà vào cái lối sống thực dụng đó với người khác và chẳng tỉnh ngộ, mình chả muốn bạn học của mình cứ như vậy!, may mà còn trong môi trường đại học, ra đời rồi, có đi làm thì như thế nào!? Phải công nhận bản thân mình xã giao không giỏi, cũng không xởi lởi ngọt ngào, không mấy người ưa, nhưng mình thích cái câu hồi đó cô TTHCM nhắc tới “Mất lòng trước được lòng sau”. Người nào hiểu, “được lòng sau” thì còn chơi được, còn không thì cũng chẳng nên qua lại làm gì! …Nặng nề bên trong cả mấy ngày liền, tới ngày hôm nay vẫn còn, khi mà thấy nó tấm tức quá thì ráng mà bình tâm lại, nghĩ tới những con người tốt đẹp xung quanh, nghĩ tới cái nhược điểm của chính bản thân mình, nghĩ tới cái điểm tốt của họ, để còn nhẹ lòng hơn…

Chẳng biết sao mãi tới bây giờ, vẫn rất ám ảnh cái hình ảnh từ hồi trong năm học ! Thấy bạn mình nói dối để lấy giấy photo của lớp trưởng trong khi số lượng có hạn, người có người không, mà những người bạn khác ngồi xung quanh vẫn cười cười vui vẻ!, chả biết cười trừ, cười ủng hộ hay cười dung túng! Thấy xốn quá nhưng mình cũng chỉ có thể làm một cái nhăn mặt chau mày, hỏi ám thị hay phân giải một vài tiếng rồi nhận được chữ: ko sao đâu hay kệ nó !(vấn đề đối với mình đâu phải là không sao!) Mình không phải là chưa từng làm cái gì sai, nhưng cũng biết lẽ phải và còn biết cái gọi là cắn rứt hay xấu hổ, biết có nên tiếp tục như vậy hay không, còn đàng này...Những năm đại học là những năm đã đủ mệt mỏi và ức chế rồi, lại còn thêm những việc này, thấy chán cái môi trường này quá sức!!!

...
Thôi tạm khép lại phần tâm sự mập mờ tại đây.


Niềm vui:
Photobucket

Tình hình là hiện giờ thi xong và nghỉ học hết rồi, phía trước thấy u tối và nặng nề quá, nhưng cứ cố lần mò rồi sẽ đi ra khỏi chỗ đen tối thôi, hic hic. Được cái là những ngày cuối năm vừa rồi của KT, có những niềm vui, nho nhỏ ^^

Môn TMĐT, mình đi học đếm ra chưa được 1 bàn tay T_T (em xin lỗi cô T_T), bữa hướng dẫn thực hành thì ngủ quên, tới tối nhận tin nhắn của bạn hỏi sao sáng ko đi thực hành mới sực nhớ ra T_T . Những tưởng lại là một môn buồn chán rồi, thế mà không ngờ cái bài lập website lại đem lại cho mình, bên cạnh những không vui ở phần 1, là kha khá niềm vui.

So với việc 4 thành viên còn lại chia nhau viết bài ý tưởng trên diễn đàn, thì việc T nhận làm website một mình xem ra cực và tốn nhiều thời gian hơn nhưng vì T thích làm. Vừa lơ ngơ đọc bài hướng dẫn (bữa thực hành nghỉ học mà T_T) vừa mò làm website lại từ đầu, thu gom, biên tập, viết nội dung, chèn hình ảnh, up sản phầm v.v. Làm một hồi cũng quen và thấy nó cũng hay hay. Nếu qua loa thì nó không mất nhiều thời gian như vậy, nhưng KT đã nhận làm thì làm đàng hoàng và ko thích qua loa. Với lại, dù gì, KT thích thử làm cái mình chưa làm ^^, và thiết kế, biên tập cũng là sở thích, tích cực hơn ngồi đánh bài online .

Bây giờ có buồn buồn, vào coi lại web mấy hôm mình nằm làm, khấp khởi add cái này, viết cái kia, ngó tới ngó lui, nhớ cái này cái nọ, cảm giác vui vui ^^.

Mấy thành viên trong nhóm thì đến giờ vẫn chưa thấy mặt mũi cái website nó thế nào (trừ V), mà cũng chẳng thấy ai đặt nhu cầu muốn xem (?!). Nhưng mình thì nằm làm suốt mấy hôm liền nên tường tận từng mục, từng phần, từng cái hình, từng bài viết, từng chỗ chỉnh sửa, thêm bớt, nảy sinh ý tưởng ra sao...

Nhiều cái cũng tếu tếu.

À quên giới thiệu, website của nhóm KT chọn làm là Thế giới truyện tranh, kinh doanh truyện tranh với nhiều dịch vụ: thu mua truyện cũ, săn lùng truyện hiếm, giao hàng tận nhà, dịch vụ quà tặng etc. Hehe, bữa thi trắc nghiệm xong, ra ngoài chờ thấy có nhóm của Vy, Thuận còn làm bán ve chai trên mạng nữa, tụi này hay thiệt, tự dưng nghĩ tới ve chai lol, nghe cũng lạ lạ, mà cái này chủ yếu là bài thực hành, làm truyện mới có sphẩm mà up lên chứ

Trong cái bài giới thiệu, KT tạo thêm phần con là “Ban sáng lập” gồm 5 thành viên. Lúc đầu tính dán hình phim Sailor Moon vào minh họa vừa đủ 5 đứa cho nó sinh động, lol, nhưng sau đó thấy Đôrêmon cũng có 5 nhân vật nên thôi thì add Đôrêmon vào cho nó trẻ thơ hơn.

Uhm, rồi thiết kế banner, lấy tấm hình trong Hiệp sĩ lợn ^^, cảnh ở Hawaii hay gì đấy, nhân vật đông vui, có cây dừa, bãi cát, barbecue … nhưng làm xong, loay hoay mãi mà hiển thị nó không chịu hiện lên web, tới giờ vẫn ko hiểu tại sao, nhưng không thể bỏ mục banner. Thế là lên mạng search thêm module, đem được cái banner slider về xài thử. Lúc add phía dưới web nó vẫn không hiện lên, nhưng thử chuyển sang left, right, syndication thì ok, thế là nảy ra ý định làm thêm một lốc banner khác cho nó chạy slide bên tay phải , còn cái banner cũ thì add xuống cuối web sau câu greeting : “cảm ơn các bạn, chúc các bạn một ngày vui vẻ, xin chào và hẹn gặp lại…”. Nhìn cũng hay hay.
Syndication: Photobucket

Uhm, về cái top menu, ban đầu KT không biết tạo gì cho nó không trùng với main menu và dịch vụ, nhưng làm rồi thì có nào là forum, góc sáng tác, quầy truyện etc. Làm cái web này được dịp cho trí tưởng tượng bay xa, hehe viết bài thì trẻ trung, nhí nhảnh, có vẻ trẻ ra được nhiều tuổi thì phải.

Nói tóm gọn, cái niềm vui nghĩ và tạo ra cái này bày ra cái kia theo ý muốn của mình, nó na ná như cái thú ngày xưa chơi đồ hàng đi lượm đồ về chế biến á

À, lưu ý cho mấy em nào năm sau làm: ghi đĩa nhớ stop Apache với Mysql. Bữa trước ghi, KT không để ý vì mặc dù đã exit xampp rồi nhưng cái apache với Mysql vẫn chạy, thế là không access file và bị hư mất 1 đĩa T_T

Nãy giờ viết mà không minh hoạ, giờ up mấy cái hình cho vui :

Đây là cái logo KT làm giới thiệu tên web, cùng bộ với template hình Maruko do T tự add hình vào beez template. Câu chào này: “Chào các bạn đến với TGTT. Chúc các bạn một ngày vui vẻ và tậu được những bộ truyện thật hay” Giòn không?
Photobucket

À, còn icon web thì T làm icon hình trái dâu. Ngồi làm một lốc icon, mà thấy trái dâu nó dễ nhìn vì size icon nhỏ quá mà, để mặt Maruko hay Đôrêmon không thấy rõ ^^

Còn đây là 4 cái banner cho bannerslide. Cũng trùng hợp, tình cờ là T add thêm bannerslide. Vì lúc làm hình động, T mang cái phần mềm hồi đó download về chơi ra xài, phần mềm không có đăng kí nên nó chỉ tạo được hai khung ảnh thôi ^^. Ở đây không add thành 1 block như trên website xài banner slide được, mà mấy cái hình cũng xinh nên post từng cái, bữa đó làm tại nhà V, hơi vội.
Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket Photobucket

À, T có add thêm module comment trên web, có nhiều emoticon nhìn vui vui ^^. Nhắc mới nhớ, cái tiết mục làm " Xukachan" lmua truyện Đôrêmon, tự vào forum comment: "Mình thích nhất truyện Đôrêmon …"v.v.. nó nhí nhảnh dễ sợ

Ồ, lại quên mục Poll. KT thay đổi nội dung câu hỏi trực tiếp từ cái poll mầu nó đã có người vote sẵn rồi (tại mình không để ý), xếp thứ tự trùng hợp thế nào, kết quả cho câu hỏi: « Các bạn đánh giá chất lượng dịch vụ của chtôi như thế nào ? » của web nhận results có 2 kết quả cao nhất đồng hạng là « Rất tốt » và …« Tệ ». Uhm uhm. Làm mỗi ngày phải ráng vô vote cho cái « Rất tốt » để nó đỡ kỳ.
Rồi còn tiết mục up 50 sp lên nữa chứ, up xong thích nhìn mấy cái scroller với « top ten truyện hay best seller » có hình vui vui, nhưng quá trình up thì è lưỡi. Cũng may hôm đó xuống Củ Chi, nhờ V up phụ vào 1 số category cũng gần phân nửa ^^.


Câu chuyện đi Củ Chi ngày cuối năm, niềm vui còn đọng lại : ^^

Ngày 31/12, web vẫn chưa tới đâu, bài thì vẫn chưa học 1 chữ trong khi 3/1 thi, test trên mạng thì chưa làm, đĩa thì vẫn chưa ghi, một cọc gần 20 vé xe buýt còn vài tiếng thì hết hạn sử dụng (gần 50 000 của mình huhu), nhiều lý do thúc đẩy, thế là quyết định lặn lội xuống nhà Vương ở Củ Chi để ngồi làm thay đổi không khí và nhờ V up sp phụ.

Kế hoạch dự tính rõ ràng, thế mà tối tin nhắn gửi qua qua kêu máy bị virus ì xèo gì đó, nhắn qua nhắn lại, thế là tưởng rằng kế hoạch bị hủy bỏ, tối thức tới 2 h hơn, sáng mệt quá nằm ngủ mê man tới 9h mấy, nghe tít tít mở mắt ra lò mò… tin nhắn V gọi đi. Thế là xách đồ lên đường. Chuyến hành trình bắt đầu.

Đường đi:

Ngồi bus cũng khỏe re, dù chưa biết cụ thể xe 24 dừng chỗ nào để bắt xe đi tiếp lên Củ Chi. Hỏi lơ xe và tài xế cho dừng ở chỗ V dặn, vậy mà họ không biết mới lạ, nhưng nói chung sau đó cũng leo lên được xe 74.

Đường từ An Sương lên cũng đi qua nhiều lần … Ngồi trên xe nhìn những dải đất rộng thấy lòng thông thoáng bớt những cập rập, bộn bề…Đi ngang mấy khu làm tượng thạch cao, thấy mấy cái tượng con thú nào ngựa, nào voi…đặt trên bãi cỏ, nhìn thoáng qua cứ tưởng là thật nhưng đương nhiên không phải…Rồi những cánh đồng mênh mông lác đác bóng người đập lúa…

Xe vào bến, kiếm chỗ râm, đthoại gọi Vương ra đón…Bụi bặm và nắng chang. Chờ một hồi, V chạy xe ra đến, không dám băng qua đường nên phải đánh một vòng. Đường lớn thì bụi, nhưng vào trong đường làng thì mát lắm, cỏ dại mọc ven đường rậm rạp.

Thật sự, trước khi đi, KT không trông đợi gì hơn là ghé nhà bạn và có người phụ làm 1 số cái cho nhanh hơn, chẳng nghĩ gì tới làng quê phố xá hay tới việc chơi bời vì chẳng có mấy thời gian … nhưng tự dưng không gian đồng nội mở ra, thấy như muốn chạy ùa vào quê cỏ…Xe chạy ngang qua những bụi cỏ nở hoa trắng xoá...rồi qua rào hoa tigôn…

Ngọt ngào: Photobucket
Nhà Vương nhìn đơn sơ, nhưng vào trong thấy yên bình và cũng thích lắm. Mở cửa sổ ra là nắng và cả bãi cỏ dại nở hoa… Trong phòng, có 2 cái ổ cắm điện thôi mà có 2 cái máy tính, 1 cây quạt, thế là quạt và laptop thay nhau xài điện. 2 đứa, đứa ngồi search sản phẩm, đứa ngồi giải quyết cái banner không chịu hiện lên ^^

KT thích qua nhà bạn, vì khi qua nhà người khác, mình hiểu hơn chút đỉnh về cuộc sống, sinh hoạt và gia đình của bạn mình…

Phải nói thật, thật tủi thân khi mình không có anh trai hay chị gái gì . V thật sướng, có một ông anh hiền lành, thân thiện, dễ làm quen, và chiều em, lại trạc tuổi, chiều chiều 2 anh em tha hồ đánh cầu lông ở chỗ đất trống kế bên… Mình cũng muốn chơi, mà phải làm web vì đang cập rập, sợ không kịp T_T

Tới 3 giờ chiều, 2 đứa chịu hết nổi, quyết định thu dọn, có gì KT về nhà ngồi làm một mình tiếp, dù gì cũng đã tìm được cái bannerslide. Thế là còn 2 tiếng để đi chơi vòng quanh. 2 đứa chạy xe hóng gió, chụp được mấy tấm hình ở rào hoa tigôn đẹp lắm, mà tự dưng, hôm trước chép vào máy, KT ỷ y, bấm "cut" cho lẹ, không hiểu thế nào mà nó không hiện lên rồi mất file luôn, toàn mấy tấm đẹp T_T, giờ trong máy chỉ sót lại vài tấm!!! Tiếc hùi hụi.

Chạy xe một hồi, định mua bánh tráng mà không có, thế là về nhà V. Hái ổi. Tiết mục bất ngờ mà vui. Hôm đấy mới biết có đứa trèo cây dữ dội. Mình leo lên tường đứng cầm cây chọt chọt cũng rớt xuống được vài trái . Nhìn V leo trên cái cành cây kia cao hơn mà hồi hộp, té một cái không biết tính sao…Cũng may, chắc dân nhà nghề rồi nên mọi chuyện ok hết . Ổi sẻ chín cây, thơm thật thơm ^^ Lúc đầu tưởng V đem ổi đi rửa, ai ngờ, kêu trái mới hái trên cây nên rửa làm gì, ăn luôn. Hic, mình hơi e, nhưng, thôi thì...uhm, kệ, có 1 ngày, ăn luôn. Ngọt.

Vừa ăn, 2 đứa vừa ra bãi cỏ “chùm hôi” hay gì đấy không rõ tên, cỏ dại nhưng mọc nhiều nên đẹp ^^ Chụp mấy tấm hình. Hình này cũng bị mất T_T, thôi thì để tả lại T_T. Bãi cỏ đầy hoa trắng, có những mảng cỏ ngả rạp một chiều nhìn hay hay. Nhẹ nhàng ngồi sát vào không gian cỏ, tay cầm 3 trái ổi cười toe toe. (Lúc leo vô sợ rắn thí mồ, mà tin theo cái câu mới dạy mấy đứa 12 là : “Hardly do snakes attack people”)

Sau đó, 2 đứa xuống ruộng. 3 con chó trong nhà chạy theo mặt ra chiều thích thú, tụi nó vọt lên dẫn đường và chạy như bay. Gió chiều lồng lộng. Đi một hồi trên những bờ ruộng, cỏ cứa vào chân, ngứa, hic. Đi mới được một hồi thì điện thoại reng, anh Vương nhá máy réo 2 đứa về.

Chả là, ban đầu KT định đi bus về, xài thêm 2 vé trong cọc vé chuẩn bị hết hạn, mà tình cờ, vì anh V chiều lại đi học trên thành phố nên cho KT quá giang luôn. Mọi chuyện đều diễn ra tự nhiên, không như dự tính nhưng là những bất ngờ thú vị ^^ …

Anh V chuẩn bị xe tươm tất rồi, 2 đứa còn trong nhà loay hoay dọn đồ, lấy đĩa trắng… Leo lên xe, quay lại nhìn, lâu rồi mới có cảnh đi về mà vẫy tay chào tíu tít như con nít

Đường về:

Đường về lại là một câu chuyện.

Vừa ngồi lên xe, anh V hỏi mình xong chưa, kêu ngồi cho vững, hic, lúc đầu cười cười, sau đó mình mới hiểu hết ý nghĩa của câu nói này. Nổ máy là vèo! Ngồi sau mà im lặng và tập trung cao độ . Đường làng mà ông anh chạy như phim. Cũng phải thôi, vì bình thường ảnh phải đi lúc 4h, nhưng vì 2 đứa này đi chơi nên đợi đến 5h mới đi, chỉ có gần 1 tiếng để đến nơi thôi.

Anh V trang bị đầy đủ tư trang, nào là mắt kiếng, khẩu trang, áo gió. Mình thì định đi bus nên không đem gì theo cả, anh V thiệt là galant, còn hỏi và tính cho mình mượn nữa chứ, nhưng mình có thủ sẵn cuốn sách trong cặp nên lôi ra làm khẩu trang luôn hehe. Đa năng

Ngồi một hồi cũng bớt hồi hộp, thấy chạy nhanh còn thích thích nữa là, lâu lắm rồi mới được ngồi xe phóng ào ào như vậy. Nói chung thấy ông anh chạy vững tay lái nên mới yên tâm chứ còn mấy đứa bạn gái mà chạy nhanh thì thấy sợ lắm, hic, có lần bị chở té xe in trên tay nguyên cái sẹo bự chảng tới giờ vẫn còn ớn >_<. Mấy lần, anh V hỏi có lạnh không để giảm tốc độ, uhm uhm, thật tình mà nói chả thấy lạnh gì cả, không biết tại sao < -- nụ cười bí hiểm. À à, giỡn thôi, không có gì bí hiểm, hehe.

Về đến nhà, tóc rối như điên, mặt đi bụi nó đốm lên đỏ lòm, vậy mà nụ cười vẫn còn trên môi. Rửa trái ổi, ngó mấy tấm hình, tắm, tối tính gửi tin nhắn cảm ơn V, anh V, nhà V, quê V cho mình 1 ngày thú vị, nhưng mà thấy sến sến với bận dạy học rồi làm web chưa tới đâu nên thôi không nhắn nữa


Một ngày cuối năm nhiều niềm vui bất ngờ, dễ thương, và ngọt ngào…Lâu lắm rồi mới có một ngày như thế… Tối up xong mớ sản phẩm mệt èo người. 2 h leo lên giường ngủ mà vẫn còn nhớ tới những gì đã diễn ra trong ngày…
Mặc dù ngay hôm sau bao nhiêu thứ nó đổ tới, từ mấy chuyện bực mình to nhỏ cho tới mấy tấm hình tự dưng đang chép thì bị mất…, rồi mấy ngày sau này, những khi thấy đầu óc căng lên, buồn những chuyện có nói lơ sơ phía trên, nghĩ lại những lúc vui tươi bình dị đó, để thấy cuộc sống, bên cạnh những mệt mỏi thói đời…, cũng có nhiều món quà ý nghĩa, những giây phút hồn nhiên, ngọt lịm và trong veo…Giãn đôi mày ra và lại thấy tâm hồn thư thả…

***
Trước khi khép lại entry, xin đất entry để bên lề thêm cái này nữa! Có ai thấy trái của cây lan tỏi chưa? Năm nay, cây lan tỏi nhà KT trong mấy tháng qua đã ra đến 3 đợt hoa. Hôm qua nhìn ra cửa sổ, lẫn trong màu xanh của bờ cây rụng lá tàn hoa gầy guộc là 2 trái dài, nhìn na ná như trái đậu, mới thấy lần đầu luôn! Nhìn kỹ phát hiện thêm nhiều trái nữa. Lạ lạ. Cái này chắc ít ai biết. Để T chụp tấm hình post lên cho mọi người xem .
Photobucket 

***
Bước ra sân, bông mai đã khẽ vàng trên cành.
Mùa xuân đang về…Nhẹ nhàng và thanh thản…
Photobucket
Nỗi buồn muốn thanh lọc đi, và niềm vui muốn hoài giữ lại…^^


____________
***Hình minh hoạ:
2 tầm nhỏ mặc áo vàng trích từ mấy tấm chụp vào hôm đám giỗ bà ngoại, lúc đang chờ thằng em chia bài. Có cả cái clip quay vui vui nữa. ^^ “Đây là Tí Anh, đang chia bài. (nó che mặt lại làm như mắc cỡ lắm). Bỏ bài ra!! Lẹ!!!” Và Frame cắt từ clip - chân dung em nó đây : Photobucket (em họ KT đấy, sáng sủa giống chị nó không )
Tấm “ngọt ngào” là tấm ko bị mất hôm qua nhà V ở Củ Chi. Còn mấy tấm còn lại là trích hình khuya hôm 3/1.

Read Full Post

Blog Contents by Date

TOPICS

...