Buổi sáng thức dậy thì cúp điện. Sáng chủ nhật, hiện mình đang ở BD, mình đi công tác theo phân công có phần chèn ép của bộ môn. Thật ra giữa đêm có lúc đã thấy quạt tắt rồi, mình cứ nghĩ là vì chị Trang sợ gió nhiều, không nghĩ là vì cúp điện. Máy lạnh chiều qua tự dưng bị hư, cứ an ủi là còn cây quạt, giờ điện đóm cũng không có luôn. Nhiều cái thật chẳng ai ngờ. Mà thật ra cũng không phải là không ngờ. Hôm qua mình cũng linh cảm gì đó, nhưng mình gạt nó đi, không nên nghỉ vớ vẩn. Chị Trang đi dạy rồi. Còn mình chờ đến buổi chiều để hỏi thi. Nằm đó nghĩ có lẽ chỉ nướng tiếp chứ cũng chẳng có hứng để làm gì, dù đem laptop và vài cuốn sách theo. Một lúc sau mới loèn nhoèn để ý thấy đthoại có tin nhắn từ lúc nào. Tin nhắn của mẹ: Ty à, cậu Quốc chết rồi.
Hôm rồi đột ngột cậu vào viện cấp cứu và nằm viện, mình định nhưng đã vào thăm hay gặp lại cậu được lần nào đâu!... Bà, mẹ và dì, dượng, thay nhau trông nom ở bệnh viện, mẹ nói là cậu bị thiếu máu, mình cứ nghĩ chắc sẽ không sao…
Những điều đột ngột xảy ra, càng thấy mình hời hợt.
Lần cuối mình gặp cậu có lẽ là mấy buổi sáng cậu qua đòi mẹ nghe nhạc; mấy buổi đang dạy thì cậu qua "phá" và bị gọi về; hay mới mấy hôm rồi chạy lên trường trễ, mình còn nhờ cậu ra đóng cổng giùm, cậu cũng chạy ra...
Cuộc sống.
Chỉ có thể nghĩ đến vô thường, và nghĩ rằng cậu đã trả hết nợ kiếp này. Cầu cho cậu bình yên và có cuộc sống mới tốt đẹp hơn. Kiếp này sinh ra cậu đã tội nghiệp rồi.
Cho mấy nhóm học bù buổi tối nghỉ.
Phòng nhà khách ở lầu 1, cửa kính đóng kín nhưng tiếng xe qua lại vẫn ồn ào. Nắng vào nhiều hơn. Bây giờ có lẽ là lấy ebook ra đọc và tranh thủ soạn bài, trước khi laptop hết pin, hoặc nằm, hoặc ngồi gặm mấy quả me vì mình cũng chẳng muốn làm gì lúc này.
(sáng 4/4/2010)
___
Mình đã về tới nhà. Đám tang lặng lẽ và bình yên. Làng xóm qua thắp nhang, ai cũng ngỡ ngàng, nhắc chuyện cậu và những từ ngọng nghịu cậu hay nói, hay cái thói quen xe tay...
Ba nói chiều chạy qua nhà định góp tiền viện, mà không ngờ lại thấy đám tang.
Tối nay bất ngờ là mình cho nghỉ học mà Trâm, Ngân với Linh lại chạy qua thăm. Thương tụi nó ghê. Nghe Trâm tâm sự chuyện ba nó thấy cũng lo. Mong rằng mọi người đều mạnh khỏe bình an, và nếu có khó khăn cũng sẽ vượt qua được, vượt qua mọi khó khăn
___
Thêm bất ngờ nữa là khoảng 10 rồi, lên phòng nghỉ thì bà Hai kêu có "bạn" qua :|, hóa ra là Trung. Nghe dì Thu nói, lại tưởng là đêm cuối nên vội chạy qua. 2 chị em ngồi nói chuyện cũng vui, linh tinh hồi lâu thì Khoa tới, cũng vì tưởng là đêm cuối nên vội chạy qua, còn kêu là rủ Hoàng nữa... Thật ra mấy em có lòng chia buồn là đã quý lắm rồi, đêm tối phải chạy qua chi cho vất vả vậy, lúc đi vào nhà nhìn đồng hồ mới thấy, đã gần 12h. Mà thật sự là cám ơn tụi em nhiều :)
April 5,10
Sáng nay dậy, nằm trên giường yên ắng, và mình biết là mẹ thấy buồn. Bình thường sáng nào giờ đó cậu cũng qua nghe nhạc và uống hết ly cà phê sữa nhỏ mẹ pha. Mỗi sáng, con người mỗi cảm giác rõ những nỗi nhớ, những thiếu vắng, hụt hẫng sâu bên trong. Dù là bình thường có gói ghém hay cất giấu nó đi đâu đi chăng nữa. Mình biết và đã quen với cảm giác này nhiều lần. Suốt gần chục tháng qua, hầu như sáng nào mình cũng phải đối mặt với nó - cái cảm giác mất đi người thương yêu, một phần đã trở thành gắn bó bén rễ trong mình :) . Nhưng giờ mình luôn tự nhủ, đừng để tưởng của mình tự do, nó sẽ làm mình đau khổ. Mình tin vào cuộc sống còn nhiều điều kỳ diệu... Sáng hôm nay mình không khóc, mình chỉ thấy cái gì đó chênh vênh trong lòng. Nhưng mình tự nhủ, chuyện gì trên đời này cũng thế. Tất cả đều vô thường.
No comments:
Post a Comment