Monday, June 25, 2012
Saturday, June 16, 2012
Vài món ăn vặt
Khi mà định viết cái entry này (cho đỡ thèm :D) thì nhớ ngay tới Lê Vân vì nó còn là đứa ghiền bánh tráng trộn ghê gớm hơn mình.
Nhớ lần đầu tiên biết tới bánh tráng trộn là hồi lớp 12, lúc đó chỉ là ké 1 vài miếng của đứa nào đó trong lớp, ăn thấy ngon quá, thế là bắt đầu chiều nào cũng ghé mua dù cả đám học sinh đông lúc nhúc. Hồi nhỏ xíu thì cũng đã ăn bánh tráng xé bỏ muối tôm và hành phi rồi nên nghe bánh tráng trộn thấy thật tầm thường :D vì hồi nhỏ ăn cái đó đâu có thấy gì ngon đến ghiền đâu. Nhưng cái bánh trộn hồi 12 này thì khác. Lợi hại hơn nhiều :((. Không cần tả, nghĩ tới bịch bánh tráng, bỏ vào muối, hành phi, ruốc, đậu phọng, rau răm, trứng cút, khô bò, mỡ hành, nước bò, thêm vào sa tế cay xè, nước me hay vắt tắc thơm chua dầm dầm dầm trộn trộn trộn… là thấy ngon rồi v.v. Và từ dạo đó phong trào bánh tráng trộn bắt đầu rộ lên.
Chỗ đầu tiên hay mua đó là ở cái góc bán rong chếch chếch đối diện trường, mà bây giờ là Vincom, sau tới lê la học bên Tân Định thì mua thêm ở cái chỗ đó. 2 chỗ này đánh giá tới giờ là ngon nhất, vì sau này, nhiều chỗ bán bánh tráng lắm, từ gánh rong cho tới quầy nhỏ rải rác quanh các trường học, nhưng ăn toàn khô khô thiếu thiếu thế nào đó, không có thơm ngon như 2 chỗ đó hồi xưa.
Nhưng khi mình viết entry này là đang nghĩ nhiều tới bánh tráng nướng :(((
Cái lần đầu tiên ăn bánh tráng nướng là lâu lắm lắm rồi, do một người cô mua và bẻ cho mình một miếng, quảng cáo là ngon lắm và là đồ hiếm, khó tìm. Nhưng ăn thì mình chả thấy gì ấn tượng, bánh tráng trộn ngon hơn.
Sau này, ở cổng trường bắt đầu xuất hiện quầy bánh tráng trộn và bánh tráng nướng, nhưng chả thèm mua bánh tráng nướng dù có hôm cái chú bán dạo vắng khách mời chào. Thế mà mọi việc dần thay đổi :D, bắt đầu từ một giấc mơ. Trong cái giấc mơ đó không biết vì sao mình đâu có thèm thuồng gì mà tự dưng mơ thấy cảnh bánh tráng nướng thơm phức và ngon lành. Thế là hôm sau mua ngay một cái ăn xem giống trong mơ không :)), ăn thấy cũng ngon ngon, xong bắt đầu ghiền, và tới giờ hầu như hôm nào có thể cũng phải mua một cái bánh tráng nướng.
Nhưng hơi khó tìm được chỗ bán bánh tráng nướng vì bánh tráng nướng rõ ràng làm cực hơn bánh tráng trộn nhiều. Bánh tráng nướng không khéo lửa lớn hay trễ tay một tí thì cháy khét, chờ nướng từng cái cũng lâu hơn v.v. Nhưng cảm giác chờ thành phẩm, nhìn cái bánh tráng quen thuộc mới đầu còn xám xịt ỉu xìu nằm lên lò xoay xoay xoay một lúc lại chín dần thành màu gạo trắng tinh thì thấy cũng hay hay, vui vui, giống giống chơi đồ hàng :P. Chưa kể phía trên bánh tráng còn có lớp trứng mỏng trộn đều với hành lá thái mỏng, tí thịt băm, ruốc, tỏi phi, hành phi, sa tế, v.v. Nướng xong, trứng kết vàng thơm thơm, xịt thêm tương ớt, gập lại nóng hổi, măm măm măm. Nói là thèm rồi T_T
Một món ăn hàng ưa thích nữa là cơm cháy. Toàn đồ nóng không nhưng ngon quá L Miếng cơm vuông vuông khô queo bỏ vô dầu sôi đảo một chốc đã căng phồng thành giòn xốp và vàng ruộm. Vớt ra, thấm thêm bên trên lớp mỡ hành xanh mướt, rắc thêm tí ớt và mớ chà bông nữa. T_T
Mấy cái món này, nhiều chỗ làm nhìn là biết dơ rồi, hic, mà ít chỗ bán, tình thế bắt buộc phải cắn răng làm ngơ huhu.
Thế là hôm trước, nỗ lực nướng bánh tráng sạch tại nhà bằng bếp ga của mình đã được thực hiện nhưng thất bại thảm hại. :D Đem cái lò than ra thì vất vả, nhưng nhất định bữa nào cũng phải bê nó ra thôi, nướng 1 chục cái 1 lượt cho bỏ ghét :P
Thôi entry viết nhiêu đây thôi. Không có ý nghĩa gì nhiều ngoài việc để cho cái sự thèm ăn hàng của mình lâu lâu được tản mạn một chút ;P
Sunday, June 3, 2012
^.^ (June 2012)
Lâu lắm rồi không viết blog. Thời gian dạo này trôi qua nhanh lắm. Và tại mình cũng lười T_T.
Chiều chủ nhật hôm nay nhất định phải viết vài dòng, xong coi Tây Du Ký :D
Thời gian qua nhiều thứ quá nên thôi không kể hay nói gì luôn ^^. Chỉ là càng cảm nhận rằng, hạnh phúc là một con đường, hiện tại của con người khó có bao giờ mà toàn vẹn hết tất cả mọi thứ như mình mong muốn, lúc nào cũng còn có những lo toan, hết lo cái này thì lo cái khác, nhưng vì vậy con người càng biết quý trọng cái đang có, biết ước mong và vun đắp, đó chính là hạnh phúc rồi.
Có buổi sáng tỉnh dậy sớm, nằm bên cạnh mẹ, nghĩ mơ hồ. Hơi thở mẹ hôm đó thật bình yên. Hơi thở nhẹ nhàng khác với những đêm nhọc nhằn khác. Cảm giác của mình cũng thật nhẹ nhàng và êm ái, khác với những đêm mẹ nằm viện, mình ở nhà lạnh lẽo một mình. Biết giây phút êm đềm và bình yên có mẹ bên cạnh là hạnh phúc. Đúng là cuộc sống luôn có những mảnh khuyết, con người bao giờ chẳng muốn lấp đầy, nhưng chờ cho đến ngày phần khuyết hóa đầy thì khi đó phần đầy biết đâu lại hóa khuyết. Cuộc sống lúc nào chẳng vậy. Đến lúc mỗi ngày thức dậy bên cạnh anh thì khi đó cũng lại khác bây giờ rồi, không có buổi sáng như hiện giờ nữa, không ở bên cạnh ba mẹ nữa rồi.
Có những lúc nhìn lại những ngày đau khổ đã đi qua, nhớ lại mình suốt thời gian dài đó, nhớ lại tháng 12 rồi, đã từng thoáng đến trong suy nghĩ và hy vọng của mình về tình yêu và hạnh phúc, về một sự bắt đầu lại từ đầu và cùng vun đắp cho tương lai. Nhưng ngay sau đó, thực tế đã phơi bày ra sự thực làm mình đau khổ và thất vọng, mình sợ và chẳng dám tin tưởng gì vào cái linh cảm của mình, không dám mơ mộng nhiều hay đặt niềm tin nữa, khi đó, mình không dám lại nghĩ rằng mình sẽ gặp anh là người sẽ cùng mình đi tiếp. Và kì diệu là, anh đã thật sự xuất hiện và hiện giờ đây, mình đang làm điều mà khi đó mình không dám tin sẽ thành hiện thực : có một người biết yêu thương mình, cùng vun đắp cho gia đình và hạnh phúc. Linh cảm của mình ngày tháng 12 đó tưởng sai mà lại không sai. Và tất cả những điều mình thoáng nghĩ không dám mơ mộng nhiều đó lại dần thành hiện thực, lúc đầu luôn là trái với mơ ước nhưng rồi nó tốt đẹp hơn. Mỗi khi nhớ lại khoảng thời gian khó khăn đã qua, nghĩ lại anh đã đến với mình như thế nào, nghĩ lại những gì mình đang may mắn có được, những sự lười nhác và lo sợ trong mình trở nên nhẹ tênh. Bao giờ chẳng vậy, hạnh phúc này đến thì lại nảy sinh những lo lắng khác, nhưng những lo lắng, khó khăn hiện tại chỉ là những việc phải làm, và mình sẽ cố làm, không có gì phải than van. Phải yêu thương anh nhiều hơn và tự nhủ mình phải biết nâng niu và vun đắp cho hạnh phúc hiện tại và phải cố gắng!!! :)
Bữa giờ cũng lo chuẩn bị cho đám cưới, đến lúc làm mới biết có nhiều thứ mà người ta hay nói “đời không như là mơ” đó, mơ đủ thứ nhưng tới lúc làm thì phải đấu tranh và cân nhắc xem có nên và có dám theo đuổi cái “mơ” đó của mình không, dung hòa trong khuôn khổ thực tế cái mơ đó như thế nào ... Hiện tại cũng ổn ổn rồi. Tất nhiên trong đám cưới sẽ phải có những khách mời vì quan hệ xã hội, nhưng có những gương mặt mình luôn nghĩ đến và mong sẽ đến chung vui trong đám cưới của mình. Tương lai nghĩ đến thấy thật nhiều bộn bề và thử thách. Nhưng cố lên cố lên :P
Nhớ có lần mình đọc và up bài viết sưu tầm được về hạnh phúc. Có 2 loại hạnh phúc là hạnh phúc tương đối và hạnh phúc tuyệt đối. Hạnh phúc tuyệt đối hay hạnh phúc nội tại do chính bản thân mình tạo ra thì mới lâu bền, còn hạnh phúc tương đối phụ thuộc vào con người và hoàn cảnh xung quanh là vô thường và mong manh. Nhưng nếu có được hạnh phúc tương đối thì quả thật phải cố gắng để xứng đáng với thời khắc hiện tại may mắn đó và phải rèn luyện để có được hạnh phúc tuyệt đối ở trong mình. Đúng là không dễ để rèn luyện được, nhất là cái tật lười biếng của mình dạo này nó phát triển, nhưng mình cũng chịu hết nổi cái thói lười đó rồi, nên nhất định sẽ siêng năng lên, và cố gắng mang đến sự hài lòng cho bản thân mình và mang lại hạnh phúc cho những người mình yêu thương.
Chiều chủ nhật hôm nay nhất định phải viết vài dòng, xong coi Tây Du Ký :D
Thời gian qua nhiều thứ quá nên thôi không kể hay nói gì luôn ^^. Chỉ là càng cảm nhận rằng, hạnh phúc là một con đường, hiện tại của con người khó có bao giờ mà toàn vẹn hết tất cả mọi thứ như mình mong muốn, lúc nào cũng còn có những lo toan, hết lo cái này thì lo cái khác, nhưng vì vậy con người càng biết quý trọng cái đang có, biết ước mong và vun đắp, đó chính là hạnh phúc rồi.
Có buổi sáng tỉnh dậy sớm, nằm bên cạnh mẹ, nghĩ mơ hồ. Hơi thở mẹ hôm đó thật bình yên. Hơi thở nhẹ nhàng khác với những đêm nhọc nhằn khác. Cảm giác của mình cũng thật nhẹ nhàng và êm ái, khác với những đêm mẹ nằm viện, mình ở nhà lạnh lẽo một mình. Biết giây phút êm đềm và bình yên có mẹ bên cạnh là hạnh phúc. Đúng là cuộc sống luôn có những mảnh khuyết, con người bao giờ chẳng muốn lấp đầy, nhưng chờ cho đến ngày phần khuyết hóa đầy thì khi đó phần đầy biết đâu lại hóa khuyết. Cuộc sống lúc nào chẳng vậy. Đến lúc mỗi ngày thức dậy bên cạnh anh thì khi đó cũng lại khác bây giờ rồi, không có buổi sáng như hiện giờ nữa, không ở bên cạnh ba mẹ nữa rồi.
Có những lúc nhìn lại những ngày đau khổ đã đi qua, nhớ lại mình suốt thời gian dài đó, nhớ lại tháng 12 rồi, đã từng thoáng đến trong suy nghĩ và hy vọng của mình về tình yêu và hạnh phúc, về một sự bắt đầu lại từ đầu và cùng vun đắp cho tương lai. Nhưng ngay sau đó, thực tế đã phơi bày ra sự thực làm mình đau khổ và thất vọng, mình sợ và chẳng dám tin tưởng gì vào cái linh cảm của mình, không dám mơ mộng nhiều hay đặt niềm tin nữa, khi đó, mình không dám lại nghĩ rằng mình sẽ gặp anh là người sẽ cùng mình đi tiếp. Và kì diệu là, anh đã thật sự xuất hiện và hiện giờ đây, mình đang làm điều mà khi đó mình không dám tin sẽ thành hiện thực : có một người biết yêu thương mình, cùng vun đắp cho gia đình và hạnh phúc. Linh cảm của mình ngày tháng 12 đó tưởng sai mà lại không sai. Và tất cả những điều mình thoáng nghĩ không dám mơ mộng nhiều đó lại dần thành hiện thực, lúc đầu luôn là trái với mơ ước nhưng rồi nó tốt đẹp hơn. Mỗi khi nhớ lại khoảng thời gian khó khăn đã qua, nghĩ lại anh đã đến với mình như thế nào, nghĩ lại những gì mình đang may mắn có được, những sự lười nhác và lo sợ trong mình trở nên nhẹ tênh. Bao giờ chẳng vậy, hạnh phúc này đến thì lại nảy sinh những lo lắng khác, nhưng những lo lắng, khó khăn hiện tại chỉ là những việc phải làm, và mình sẽ cố làm, không có gì phải than van. Phải yêu thương anh nhiều hơn và tự nhủ mình phải biết nâng niu và vun đắp cho hạnh phúc hiện tại và phải cố gắng!!! :)
Bữa giờ cũng lo chuẩn bị cho đám cưới, đến lúc làm mới biết có nhiều thứ mà người ta hay nói “đời không như là mơ” đó, mơ đủ thứ nhưng tới lúc làm thì phải đấu tranh và cân nhắc xem có nên và có dám theo đuổi cái “mơ” đó của mình không, dung hòa trong khuôn khổ thực tế cái mơ đó như thế nào ... Hiện tại cũng ổn ổn rồi. Tất nhiên trong đám cưới sẽ phải có những khách mời vì quan hệ xã hội, nhưng có những gương mặt mình luôn nghĩ đến và mong sẽ đến chung vui trong đám cưới của mình. Tương lai nghĩ đến thấy thật nhiều bộn bề và thử thách. Nhưng cố lên cố lên :P
Nhớ có lần mình đọc và up bài viết sưu tầm được về hạnh phúc. Có 2 loại hạnh phúc là hạnh phúc tương đối và hạnh phúc tuyệt đối. Hạnh phúc tuyệt đối hay hạnh phúc nội tại do chính bản thân mình tạo ra thì mới lâu bền, còn hạnh phúc tương đối phụ thuộc vào con người và hoàn cảnh xung quanh là vô thường và mong manh. Nhưng nếu có được hạnh phúc tương đối thì quả thật phải cố gắng để xứng đáng với thời khắc hiện tại may mắn đó và phải rèn luyện để có được hạnh phúc tuyệt đối ở trong mình. Đúng là không dễ để rèn luyện được, nhất là cái tật lười biếng của mình dạo này nó phát triển, nhưng mình cũng chịu hết nổi cái thói lười đó rồi, nên nhất định sẽ siêng năng lên, và cố gắng mang đến sự hài lòng cho bản thân mình và mang lại hạnh phúc cho những người mình yêu thương.