Thursday, June 20, 2013

Những ngày cuối cùng đi dạy ở trường

Những lớp cuối cùng mình dạy ở trường lại là các lớp học ở những hội trường hầm cực hầm và nóng bức như lò lửa, mùi mồ hôi nồng nặc. Máy lạnh sinh viên xin trường mà ko được xài, ức chế hết sức vì trong môi trường cực kỳ khó chịu đó, sinh viên thì ko muốn học, mình cứ cố gắng dạy nhưng kì thực thì cũng không có sự thoải mái để dạy tốt như mình muốn.  Ngày nào ra khỏi lớp mặt cũng đỏ bừng bừng như đánh má hồng, và mồ hôi vấy áo hôi rình, về nhà hôm nào cũng muốn phát bệnh. Cứ cố gắng dạy mà trong lòng cứ cảm thấy chất lượng ko bằng trước đây, trong lòng thật khó chịu, và bức xúc. Và còn vô số những vấn đề khác ở đây khiến mình ngày một chán nản và bức bí, nhiều lúc muốn điên đầu. Nghĩ những ngày tháng đi dạy cuối cùng như vậy chắc sẽ không còn gì lưu luyến. Vậy mà, hôm nay, mấy em sinh viên làm mình cảm động quá. Ra về, mà lòng buồn tênh...
Về nhà sực nghĩ, mai này không còn đứng lớp nữa, thấy thật buồn...

Nhớ rằng, ngày bắt đầu, cách đây 3 năm, mình từng viết 1 entry về K48-A5 và vẫn còn giữ quyển sổ tay các em tặng, hôm nay, nhanh thật, đã 3 năm trôi qua, và mình cũng nhận được một quyển sổ tay với những dòng ngây thơ và cảm động từ các em sv, và đó là món lưu niệm cuối cùng trong chặng đường giảng dạy của mình tại đây. Tất cả những món đồ lưu niệm và kỉ niệm về các em ở tất cả các năm mình vẫn còn giữ cả: từ bức ảnh chân dung, khung ảnh, cầu giấy… cho đến mọi tấm thiệp. Nghỉ việc và thoát ra khỏi nhiều thứ bức bí, ức chế không tên ở đây, thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng nghĩ rằng ngày mai sẽ không còn đứng trên bục giảng nữa, trong lòng rưng rưng, chắc hẳn là sẽ rất nhớ... Nhưng biết làm sao được, có lẽ đây cũng là một chặng đường kết thúc đẹp, và có lẽ cũng là khép lại để bắt đầu cho những khởi đầu mới…

Lâu ngày không viết blog, mình trở thành thật vụng, không còn biết diễn đạt cảm xúc như thế nào, và cũng không muốn nói gì nhiều, tình cảm và suy nghĩ thì nhiều hơn rất nhiều những gì mình nói ra. :)


...

Read Full Post

Tuesday, June 11, 2013

Hôm nay đã là 12/6/2013



Hôm nay đã là 12/6 rồi. Vé máy bay đã book đầu tháng 7 rồi. Đơn nghỉ việc ở trường đã nộp từ tháng trước, nhưng bữa giờ mình vẫn còn đang lu bu công việc ở trường, đi thực tế, loay hoay giải quyết thủ tục hành chính, giấy tờ, money v.v. ở trường nhiều vô kể, chạy làm đơn, in giấy tờ, xin chữ ký… và sắp tới còn khối thứ phải làm, thấy mệt mỏi, không biết làm có xong kịp không. Bay đầu tháng 7 nên bây giờ chịu áp lực và nhiều bất lợi. 
Khi đầu quyết định đi vào tháng 7, mình chỉ đơn giản nghĩ, lúc đó là lúc mình đã hoàn thành xong các lớp ở trường, và công tác ở trường nên sẽ coi như xong nhiệm vụ, nhẹ nhàng ra đi chứ khi đó, mình không nghĩ đến lợi ích bản thân hay nghĩ tới những lợi ích hay thiệt thòi của bản thân giữa nghĩ tháng 7 và nghỉ tháng 8, mình cũng càng không biết được rằng quyết định tháng 7 đó kéo theo nhiều thủ tục nhì nhằng khác. Vả lại, khi đó, mình thấy thời gian bao nhiêu đó chuẩn bị là đủ rồi, chồng cũng muốn đi về July 4 tranh thủ ngày nghỉ lễ ở Mỹ... Nhưng đến khi nghe mọi người xung quanh nói mình nghỉ sớm mà ko nghỉ hè dại quá, thì mình suy nghĩ 1 chút, nhưng thôi mình vẫn chấp nhận, cho đến khi bản thân thật sự dấn thân vào con đường nghỉ tháng 7 này, mình mới nghiệm ra mình đúng là quyết định dở thật. Vì nếu mình đợi đến tháng 8 thì có rất nhiều lợi ích hơn cho mình: ngoài việc tháng 7 ở trường là tháng hè ko phải dạy hay làm việc hành chính gì, mình nghỉ sớm vào tháng 7 là khi không mình bỏ cả một tháng lương, du lịch v.v., thì cái làm mình hối hận thêm, đó là nếu nghỉ tháng 8, mình sẽ có cả tháng thong thả lo hành chính giấy tờ ở trường, và nghĩ trễ thì đỡ phải làm nhiều thủ tục, đơn từ phát sinh khác mà mình bây giờ mới biết, làm gấp thật là cực và thêm nhiều rắc rối. Rồi có thêm 1 tháng thong thả nghỉ ngơi, chuẩn bị, đi học thêm mà vẫn có lương. Và quan trọng hơn là có thêm 1 tháng ở Việt Nam với gia đình, và nhiều thứ khác. Nếu tính toán thiệt và được thì rõ ràng mình khùng quá, chẳng nghĩ đến lợi ích bản thân gì, suy nghĩ đơn giản nên đã quyết định thiệt thòi ghê. Nhưng tất nhiên, nghỉ tháng 7 cũng có cái tốt của nó, dù là ít ỏi. Mình muốn rõ ràng và đâu vào đấy càng sớm càng tốt chứ không muốn vì tranh thủ lợi ích mà cứ nhì nhằng. Và ở đây thêm 1 tháng với ba mẹ chắc lại càng thấy yếu đuối và buồn, trong khi biết sắp tới đã phải xa…, mình cần qua Mỹ sớm để còn làm quen với cuộc sống ở đó và có áp lực làm việc sớm, ổn định sớm chứ không để phí thời gian enjoy sự thong thả và lơ tơ mơ phè phỡn, có lẽ ở đây, mình cảm thấy vùi đầu bận rộn và loay hoay vì những thứ không tên cứ nặng nề mệt mỏi thế nào đó, còn không có điều kiện và áp lực để thực sự học tập hay làm việc để thực sự phát triển bản thân. Nói chung, viết ra để không suy nghĩ nhiều, muốn justify cái quyết định của mình, mà nghĩ hoài thấy mình quyết định như vậy đúng là thiệt thòi cho bản thân quá hic, nhưng quyết định là quyết định. Tiền bạc hay thủ tục giấy tờ thì thôi cũng kệ, chỉ buồn nhất là về xa gia đình. 

Mình không muốn ủy mị. Dù đã biết trước mình sẽ đi, vậy mà nghe chính xác đi tháng 7 này, mẹ khóc nhiều, ba cũng buồn và không muốn mình đi sớm vậy. Mình không biết phải làm sao. Nhưng mình không muốn khóc, khóc thì ba mẹ càng thấy chia ly và buồn hơn. Và nghĩ ở lại đây thêm 1 tháng thì chỉ càng ì ạch và càng ngấu nghiến cái nỗi buồn đó nhiều hơn. Mình không muốn suy nghĩ nhiều, mà muốn nghĩ tích cực. Mình không nói với ba mẹ và tỏ ra bình thường. Nhưng những buổi sáng này thức dậy, trong lòng mình buồn lắm. Một sự trống trải chơi vơi mà mình biết rằng, khi mình đi rồi, buổi sáng thức dậy, ba mẹ mình còn thấy trống trải chơi vơi và buồn hơn gấp nhiều lần như vậy. Mình qua đó bận rộn lo toan và có những trải nghiệm mới hơn thì còn đỡ buồn, nhưng ba mẹ ở đây thì lại khác…Nhìn những thứ đồ dùng của mình còn để lại ở đây thôi, có lẽ ba mẹ sẽ buồn tủi lắm… Cảm giác người ở lại bao giờ cũng lại chẳng buồn hơn huống hồ ba mẹ chỉ có một mình mình… Nhưng phải suy nghĩ tích cực xem làm gì trong những ngày còn lại ở Việt Nam này, và nhất là tương lai phải cố gắng, phải trách nhiệm hơn trong những ngày tới… 

Buổi sáng nay dì Gái hàng xóm bỗng dưng cảm ơn mình vì hôm trước dì Gái mổ, mình đã giúp một ít tiền. Mình cũng không còn nhớ hay nghĩ tới việc đó vì đã là rất lâu, và đó chỉ là một khoản tiền rất nhỏ, và đó là do mẹ nói mình, và trước mặt mọi người, mình luôn là một người lạnh lùng, mình không nghĩ sẽ có lời cảm ơn bất ngờ đó, và khi dì Gái quay đi, mình rơi nước mắt. Mình không biết diễn tả vì sao. 

Gần đây thường xuyên ăn bánh tráng trộn, tìm mua bánh khoai mì nướng ... vì khi sang Mỹ rồi chắc sẽ nhớ mấy món đó ở Việt Nam. Và nhớ nhiều người thương yêu nữa. Mình trân trọng những ngày còn ở Việt Nam này và tự nhủ sống thật trọn vẹn những ngày còn lại ở Việt Nam trước khi đi này. Nghĩ phải làm gì đó cho ba mẹ, để ba mẹ thấy vui và an ủi, nhưng dường như những ngày qua mình không làm được gì…





Read Full Post

Blog Contents by Date

TOPICS

...