Những lớp cuối cùng mình dạy ở trường lại là các lớp học ở những hội trường hầm cực hầm và nóng bức như lò lửa, mùi mồ hôi nồng nặc. Máy lạnh sinh viên xin trường mà ko được xài, ức chế hết sức vì trong môi trường cực kỳ khó chịu đó, sinh viên thì ko muốn học, mình cứ cố gắng dạy nhưng kì thực thì cũng không có sự thoải mái để dạy tốt như mình muốn. Ngày nào ra khỏi lớp mặt cũng đỏ bừng bừng như đánh má hồng, và mồ hôi vấy áo hôi rình, về nhà hôm nào cũng muốn phát bệnh. Cứ cố gắng dạy mà trong lòng cứ cảm thấy chất lượng ko bằng trước đây, trong lòng thật khó chịu, và bức xúc. Và còn vô số những vấn đề khác ở đây khiến mình ngày một chán nản và bức bí, nhiều lúc muốn điên đầu. Nghĩ những ngày tháng đi dạy cuối cùng như vậy chắc sẽ không còn gì lưu luyến. Vậy mà, hôm nay, mấy em sinh viên làm mình cảm động quá. Ra về, mà lòng buồn tênh...
Về nhà sực nghĩ, mai này không còn đứng lớp nữa, thấy thật buồn...
Nhớ rằng, ngày bắt đầu, cách đây 3 năm, mình từng viết 1 entry về K48-A5 và vẫn còn giữ quyển sổ tay các em tặng, hôm nay, nhanh thật, đã 3 năm trôi qua, và mình cũng nhận được một quyển sổ tay với những dòng ngây thơ và cảm động từ các em sv, và đó là món lưu niệm cuối cùng trong chặng đường giảng dạy của mình tại đây. Tất cả những món đồ lưu niệm và kỉ niệm về các em ở tất cả các năm mình vẫn còn giữ cả: từ bức ảnh chân dung, khung ảnh, cầu giấy… cho đến mọi tấm thiệp. Nghỉ việc và thoát ra khỏi nhiều thứ bức bí, ức chế không tên ở đây, thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng nghĩ rằng ngày mai sẽ không còn đứng trên bục giảng nữa, trong lòng rưng rưng, chắc hẳn là sẽ rất nhớ... Nhưng biết làm sao được, có lẽ đây cũng là một chặng đường kết thúc đẹp, và có lẽ cũng là khép lại để bắt đầu cho những khởi đầu mới…
Lâu ngày không viết blog, mình trở thành thật vụng, không còn biết diễn đạt cảm xúc như thế nào, và cũng không muốn nói gì nhiều, tình cảm và suy nghĩ thì nhiều hơn rất nhiều những gì mình nói ra. :)
...
Về nhà sực nghĩ, mai này không còn đứng lớp nữa, thấy thật buồn...
Nhớ rằng, ngày bắt đầu, cách đây 3 năm, mình từng viết 1 entry về K48-A5 và vẫn còn giữ quyển sổ tay các em tặng, hôm nay, nhanh thật, đã 3 năm trôi qua, và mình cũng nhận được một quyển sổ tay với những dòng ngây thơ và cảm động từ các em sv, và đó là món lưu niệm cuối cùng trong chặng đường giảng dạy của mình tại đây. Tất cả những món đồ lưu niệm và kỉ niệm về các em ở tất cả các năm mình vẫn còn giữ cả: từ bức ảnh chân dung, khung ảnh, cầu giấy… cho đến mọi tấm thiệp. Nghỉ việc và thoát ra khỏi nhiều thứ bức bí, ức chế không tên ở đây, thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng nghĩ rằng ngày mai sẽ không còn đứng trên bục giảng nữa, trong lòng rưng rưng, chắc hẳn là sẽ rất nhớ... Nhưng biết làm sao được, có lẽ đây cũng là một chặng đường kết thúc đẹp, và có lẽ cũng là khép lại để bắt đầu cho những khởi đầu mới…
Lâu ngày không viết blog, mình trở thành thật vụng, không còn biết diễn đạt cảm xúc như thế nào, và cũng không muốn nói gì nhiều, tình cảm và suy nghĩ thì nhiều hơn rất nhiều những gì mình nói ra. :)
...