Friday, October 8, 2021

Một chiều trên sân thượng - “Cứu” ớt




Blog về ngày hè ngâm mãi thành đã cũ. Là một ngày ngập nắng, ngập cả những mù mịt, bất ổn và những chuyện cá nhân. Bước lên vườn cây trên tầng thượng, cảm giác cuộc sống như rộng ra, như tách mình ra khỏi những tủn mủn, chật chội, tăm tối, và tìm lại bình yên.

Sân thượng này ngày xưa giao thừa mình hay vừa ôm điện thoại vừa leo lên ngắm pháo hoa, lúc đó trống trơn, không cây gì. Lần trước về VN, mình cũng lên chơi, cây cối xanh mát xum xuê, nước phun sương lất phất, cũng chụp ảnh kỷ niệm, nhưng không ngờ 1, 2 năm quay lại, vườn nhà mà cảm tưởng như cái nursery :)) -  giờ mẹ đã trồng luôn ra cả 2 bên gian nhà và toàn hiên trước nữa nên vườn rộng thênh thang, trước nắng thì bạt ngàn hoa sứ đủ loại đủ kiểu, phía trong mái che thì là nhiều loại cây linh tinh khác, thoáng đãng.


Hoa sứ nhà trồng


Nói về hoa sứ, lần trước về, mình hồn nhiên nhận xét là “sao con thấy mẹ trồng toàn cây kiểng có lá mà không trồng cây có hoa có trái”. Lời nói gió bay, thế mà giờ nghe mẹ kể lại, câu nói đó của mình lại trở thành cảm hứng cho vườn bông sứ và cây trái này. Mình thì vốn không mê hoa sứ lắm. Trong ký ức ngày còn nhỏ của mình, sứ Thái chủ yếu là chơi theo hình dáng gốc sứ có to và độc lạ không, hoa sứ Thái thì thường chỉ có vậy, thêm màu hồng/đỏ choét mình không thấy ấn tượng. Vậy nhưng, lần này, mình đã được cập nhật, mở mang thêm tầm mắt: sau bao nhiêu năm, giờ hoa sứ đã được lai tạo ra đủ màu sắc, hình dáng thú vị. Những loại hoa sứ này được mẹ mình sưu tầm, công nhận là lạ, đặc sắc, đẹp thật…





Mark lên vườn chơi và phụ bà hái lá mồng tơi nấu canh. Hồi nhỏ, mình hay chạy ra bờ rào vườn bên hông nhà bứt trái mồng tơi dầm lấy nước để pha màu chơi đồ hàng, Mark giờ hái xong lại chơi trái mồng tơi mà liên tưởng như “red ball game, marble, McQueen race”.

Mark cũng tưới cây, và hái ớt nữa (vì những trái khác như khổ qua, khế, ổi...chưa chín hoặc đã rụng do mưa). Hái xong thì ảnh tự cầm ớt cho Chase và Marshall (hình in trên áo quần)... ăn ớt. Mark nghịch nhưng nói và làm những trò thật ngây ngô, lém lỉnh dễ thương - những điều mà người lớn không thể nghĩ tới, ông bà ngoại hay nghe Mark nói mà vui cười tít mắt.

Mark cũng đi tìm mèo. Mèo bên nhà dì Thuý trước đó trốn lên giấu con giữa vườn hoa sứ mẹ trồng, mẹ thấy mèo con tội nghiệp, sợ nó đói nên ngày ngày đem đồ ăn lên cho mèo ăn. Mấy lần lên, mình thấy mấy nhóc mèo con tắm nắng vui đùa trên mấy chậu hoa sứ, tối thì chui vào quậy đạp tung trong mấy chậu đất đang ươm cây mầm. Mèo con quậy nhưng mỗi lần gặp phải đối thủ là Mark quậy thì vừa nghe thằng nhỏ cười chạy tới là cả bầy mèo nhanh chân chạy trốn hết. Mình thì không mê mèo, nhưng mấy con mèo con thật bé nhỏ, mong manh, dễ thương. 

Chiều nào, Mark cũng chạy bộ tập thể dục với ông ngoại, lúc làm biếng là thằng nhỏ lại giở trò mèo than mệt, hổn hển nói ông ngoại dừng lại chờ nhưng rồi lại láu lỉnh chạy vụt lên phía trước. 



 Mark chơi ở vườn




 Hoa sứ đủ loại trồng trên sân thượng.
Hôm rồi là Sinh Nhật ông ngoại Mark, do covid + vào ngay mùng 1 chẳng hoa bánh gì, 
nên mình làm mấy video này như là quà tặng ba mẹ luôn :)


Mọi thứ bình thường vậy thôi nhưng được bình thường lúc này lại là yên bình quý giá. Nhất là với mình trong lúc bất định, chênh vênh, những nụ cười và giây phút sinh hoạt bình thường này càng là niềm vui và ký ức trong lành. 
Cho đến một ngày, ngay sau khi vừa cúng 100 ngày của bà Hai xong, dù cái bảng báo khu "vùng xanh" vẫn còn ở yên ở hai đầu con hẻm, đã hay tin có người mới bị covid ở sát vách nhà mình. Từ đó, lên sân thượng cũng thật vội và phải đem theo khẩu trang. 

sứ “kỳ duyên”

Mình do hoàn cảnh xô đẩy nên "may mắn" có được trải nghiệm thực tế cuộc sống dịch ở Mỹ và VN vào đúng thời điểm ức chế, bất an, và xáo trộn nhất, được biết ở các quận khác nhau, các khu nhà giàu cao cấp vs khu dân đen lao động lockdown, xét nghiệm, và "phủ" vaccine thực tế ra sao. (đủ chuyện, kể ra chắc thành phiêu lưu ký ... nhưng dạ, em cũng biết sự sâu sát triệt để của an ninh ma.ng tại đất nước thân thương, nên im lặng không dám viết gì :))).  Cái cảm giác nhiều lần chứng kiến những dự đoán của bản thân (mà bị người xung quanh bác là "khéo tưởng tượng" nên mình cũng ko muốn tin những gì mình nghĩ) đã lại xảy ra y chang những gì mình nói trước, nó thật như nhìn thấy mấy trái bom nổ chậm phập phùng đã nổ bùng lên hết lần này tới lần khác. Chưa kể những chuyện cá nhân khác nên càng thật là những ngày buồn. Nhưng nhờ trong cái rủi cũng có được những may mắn, tình cảm, và niềm vui nhỏ trong lành, như entry này chẳng hạn, mà mình cảm thấy biết ơn cuộc sống, và dù mình có đi theo ngã rẽ nào thì vẫn muốn tin con đường phía trước sẽ là con đường màu xanh. 



Câu nói cũ,  "Vert n'est pas une couleur. C'est un état d'esprit"


Thôi không lạc đề nhiều. 
Quay lại entry này thì, cảm ơn bà ngoại Mark đã vun trồng một rooftop garden thật khoáng đạt, nên thơ. 

Mình khép lại entry này bằng một bài thơ mình viết tặng Mark. 
Thương Mark nhiều thật nhiều  ❤️



“Cứu” ớt  




Bé con 5 tuổi đã sợ già
Chẳng muốn đồi mồi giống da ông
Hỏi soi vết bỏng bà nấu nướng 
Mếu mẹ, kêu “Con hổng thích già!”

 

Thế là, ngày hái ớt phụ bà,
Véo von: “Con đã cứu ớt đây!”
Lon ton khoe “cứu” nhiều ớt nhỏ
Kẻo mãi trên cây trái …bị già

Thật là thương quá bé con tui
Niềm vui được giúp ớt … khỏi già
Cũng là giúp mẹ cười trong nắng
Lí lẽ trẻ thơ đậu nên thơ 
                 
2021 
-KhoaThy

 

------ 
*Hình minh hoạ này là hình Mark vẽ (với mình) ^_^ , Mark muốn ớt giống Spongebob nên đòi vẽ thêm quần áo, tie, tay chân cho ớt. Quệt xong nhìn hình cũng dễ thương ghê 😘
 

 



"Yesterday - Today - Tomorrow
Each day is as special as you want it to be."


Read Full Post

Blog Contents by Date

TOPICS

...