Friday, December 16, 2022

Rẽ qua mùa rẻ quạt

Một mùa rẻ quạt vừa đi qua. Nghĩ cứ để trôi qua như cơn mưa thu, ngọt ngào đến mấy rồi cũng chỉ để lại những lạnh khô như chưa từng ghé đến... Nhưng rồi vẫn viết. Phải công nhận rằng, dù mọi thứ có thay đổi ra sao thì rẻ quạt vẫn luôn đẹp, thấm đẫm và dịu dàng, rơi như những giấc mơ. 
Nhìn ngắm nhiều rồi vậy mà nay vẫn chưa nhàm chán. Những chiếc quạt con ngộ nghĩnh bay bay nhẹ nhàng như từ trong những quyển truyện tranh cũ rớt rơi ra 📖 , rơi ngày một dày, phủ kín những thảm cỏ và con đường, ngỡ như sắp xoá mờ được mọi ranh giới -  ranh giới giữa thực và mơ, giữa muốn nhớ và phải quên, giữa đau khổ và yêu thương, giữa tồn tại và kết thúc ...   Đôi khi cảm giác muốn có thể rũ bỏ hết được mọi thứ, không còn giữ những cảm xúc, ký ức, hay kỷ niệm mà người khác đã nhanh chóng phủi bay; không còn dính đến những mối quan hệ toàn tổn thương; không cứ dành tình cảm cho những người ko hề thực sự yêu thương gì mình, sẽ phải đứng vững chãi, gọn gàng như những cái cây rẻ quạt kia, thẳng lòng đổ sạch trơn kể cả những nồng nàn rực rỡ, bắt đầu lại trống không như chưa từng có gì ngoài gốc rễ của bản thân.
Hiện tại mọi thứ đều chòng chành chông chênh, không lành lặn, những nỗi đau và tổn thương quá rách mướt, nên mình càng luôn nâng niu trân trọng từng tình cảm và từng khoảnh khắc nhỏ được bình yên trong cuộc đời. 
Rẽ qua mùa rẻ quạt 


Một mùa rẻ quạt vừa khe khẽ ghé qua
Hỏi thăm em, nhớ thương không màu lá
Tẻ gân xanh xót xa tay gầy guộc
Nỗi nhớ buộc thành dòng mạch buốt chảy về tim

Nghìn cánh quạt nhỏ lất phất giữa lặng im,
Sao loay hoay không thể hong khô tình yêu và nỗi nhớ,
Sao mưa bay không xua tan bao yêu thương khờ dại,
Không thổi lòng quên hết nỗi tơ vương

Gió ẩm ương núi quạt vàng trút đổ
Mảnh quạt rời rơi lướt thướt qua nhau
Bước qua nhau đau như chưa từng quen biết,
như chưa từng da diết,
như chưa từng thân thiết,
như chưa từng tay siết...
Khóc chi em, những bạc thếch, vô tình.

Mùa rẻ quạt buồn vừa lặng lẽ rẽ qua 
Ghé bên em như tình yêu nồng nàn thành xa lạ,
Những chiếc quạt con không hong khô, chỉ thổi tung lên niềm thổn thức,
Đến rồi xa,
Để lại em lạc lõng giữa yêu thương.
Đến rồi qua,
Trên môi đắng chát vị phôi pha.
Đến rồi quên?
Tình đâu phải đống lá rụng không tên.

Nhặt một chiếc quạt thu ngày ngủ vùi trong cỏ
còn mở xòe óng ánh 
giữa đầu ngón tay khô.


12/16/2022
-KThy



_____
*Video animation thì như thường lệ, mình vẫn luôn animate from scratch, luôn từng cái lá, nhưng illustration lần này thì adapted from freepik, mình giờ ko còn siêng ngồi vẽ AI như trước. Thơ và video tuy cùng về rẻ quạt, nhưng là những câu chuyện khác nhau...
🙃




🎵  Outside, outside, it's cold...
If you could come a little closer, you could keep me warm 



"Yesterday - Today - Tomorrow
Each day is as special as you want it to be."




Read Full Post

Wednesday, November 30, 2022

Hướng dương mùa thu






H
ướng dương gắn liền với thời hồn nhiên, vui tươi, ngập nắng của mình. Ước mơ lung linh một thời là dạo quanh cánh đồng hướng dương với true love / soul mate / hero / the one / prince charming 😁
Giấc mơ đó tuy giờ hoá xa vời vụn vỡ, nhưng niềm yêu quý hướng dương thì vẫn còn.
Xưa từng lặn lội nắng cháy đường xa để đi ngắm hướng dương vào hè. Những năm sau này thì không tìm nhưng mùa thu năm nào cũng thấy hướng dương trồng đầy ở nông trại bí đỏ, không hẹn cũng gặp, không cần đi xa.

Từng có khoảng thời gian đã tránh nhìn hướng dương - loài hoa mình từng gọi là hoa yêu thích nhất của mình. Mấy cái bông vàng từng yêu thương đã lại trở nên rất hời hợt, vô tình, mau quên, cười vui toe toe tỉnh queo, chẳng nhớ cũng chẳng cần biết có điều gì trong mắt và trong lòng người đang nhìn ngắm nó. Và hướng dương là loài hoa mà có lẽ ai cũng thích, ra rả khắp nơi rằng hãy luôn hướng về mặt trời, tích cực mạnh mẽ mọi lúc mọi nơi, good vibes only etc., những thông điệp đó đôi khi vô tình làm hướng dương nhuốm màu toxic positivity : Vì đối với những người đang ở vực sâu - nơi không thấy mặt trời - mà nói họ vui nhìn mặt trời là những lời vô tình, trống rỗng.

Nhưng những gì yêu thích thì vẫn cứ là yêu thích. 
Năm nay, trong lúc lòng đầy tổn thương, gặp lại hướng dương, mình lại cảm thấy như được sẻ chia, nâng đỡ

Cũng 3 năm rồi mới ngắm hoa, như gặp lại thân quen, như thấy lại mình ngày trước.

Hướng dương vẫn ngộ nghĩnh, lém lỉnh, dễ thương. Những bông hoa to tròn, bụng dạ gì cũng nở bung ra, trao tặng đi theo gió. Người người sà vào hoa chụp ảnh thoả thuê, nhưng khi quay lưng bước đi mấy ai còn để tâm cái hoa vừa dành chỗ đón người bước vào đã thành gẫy rụng, rách mướt... 
Mấy bông hoa sứt cánh tan tác còn rung rinh bóng người, vẫn cứ thế nở, nở với tất cả những gì còn lại, vẫn vui cười nồng ấm bao dung. Nhìn mà bỗng thấy thương hướng dương hơn bao giờ hết... 🥺

Bông hoa hướng dương mà mình nhìn lâu và không bỏ quên đó là những bông hoa có lòng hoa to thật to, êm thật êm, dù có nở căng tròn bung bét, đài hoa huơ hắc trơ trọi, gãy cánh nhị tàn thì vẫn đẹp, đẹp như lòng người đơm tròn chân thành phóng khoáng, luôn cho đi và gửi tặng hết cả tấm lòng yêu thương. 

Hướng dương mùa hè thì đẹp vẻ đẹp rạng ngời, hoang dại, rực rỡ, nhưng hè nắng gắt và oi bức, đồng thường nhiều ong bay vo ve tứ phương, nếu không cẩn thận là dễ bị mấy con ong loá nắng nổi đóa lên chích cho. Nên đứng giữa đồng hoa mùa hè thường đẫm bết mồ hôi, dè chừng, không an tâm thoải mái.
Còn hướng dương mùa thu không vàng gay gắt mà đẹp vẻ đẹp dịu dàng, nhẹ nhàng trong trẻo. Gió thu se lạnh lùa trong nắng càng làm hướng dương mang đến nhiều ấm áp.

Năm nay, mình viết về hướng dương theo một góc nhìn khác. 
Bài thơ này đã viết xong lúc giữa thu, nhưng giờ mới post vào lúc tàn thu. Mình đã để đó đến cuối thu để lắng lòng và vì mình muốn xem liệu thời gian sẽ có còn cho mình thấy thêm những sự thật gì. Câu trả lời của ai có thể là lấp lửng, bao bọc, lãng tránh, nhưng còn câu trả lời của thời gian thì luôn rõ ràng như ánh mặt trời, và sắc đau hơn dao cắt... Thời gian toàn cho mình biết những sự thật thật tan nát, đau lòng, và bạc bẽo, nhưng đó là câu trả lời trung thực nhất về tình cảm, chẳng phải mình đã từng muốn biết how deep is your love v.v sao. Vậy thì đây, when summer is gone, câu trả lời rõ ràng, có tổn thương thế nào cũng phải cố nhìn thẳng vào sự thật...

Nước mắt hay nắng ấm đều trong và thuần khiết.  Chưa hẳn ai khóc là uỷ mỵ yếu đuối. Chưa hẳn ai cười là hời hợt vô tình. Chưa hẳn ai luôn hết lòng yêu thương, tin tưởng, dành tình cảm chân thành cho người khác là ngốc nghếch, ngờ nghệch.
Có những yêu thương như đoá hoa đã vẫn lì lợm nở, dù nhận lại toàn tổn thương.

Cánh đồng hướng dương vào ngày giữa thu đã từng như người bạn vỗ về, chia sẻ, nâng đỡ khi mình rất đau khổ, chơi vơi. Và vào lúc tàn thu - khi vẫn đang rất đau lòng này- nhìn ngắm hướng dương lại chợt thấy hướng dương như những chiếc gương, ngỡ như lòng mình đang soi gương.  

À, mình vốn nhẹ dạ dễ muốn tin người như Bạch Tuyết, bộn bề lem luốc như Lọ Lem, sẵn sàng hy sinh đánh đổi vì tình yêu nhưng thất vọng đớn đau như Nàng tiên cá, chứ còn tất nhiên mình không phải bà hoàng hậu dì ghẻ xấu xa trong truyện Bạch Tuyết rồi.  Nhưng nhắc đến hướng dương với cái lòng hoa to tròn như chiếc gương, mình bỗng ngẫu hứng muốn hỏi hướng dương là:

- Gương kia ngự ở trên đồng 
Thế gian ai mới thật lòng yêu Thy?  
 
- Gương hoa dừng nở, thầm thì:
Ai thương Thy sẽ gặp Thy trả lời ^_^

 

Mình quý những nụ cười. Nhất là những nụ cười vẫn vươn nở từ nỗi đau. 



 

Hướng dương mùa thu


Dường như hướng dương hiểu thương em 
Hạ đã tàn còn sang thu đứng đợi
Đón gặp em nơi nát lòng tăm tối 
Đoá mặt trời gói ghém nắng gởi tặng em

Cười lên em! 
Dù trời có nhá nhem,
Dù đời có rối ren,
Dù lòng khóc lấm lem,
Dù mắt gấp mi hoen,
Dù mảnh tình buốt lạnh.

Chạnh thương Hướng dương 
Loài hoa trong veo ôm tương tư mặt trời,
trông theo mặt trời,
vui mong mặt trời,
cười giống mặt trời,
tin tưởng mặt trời, 
tơ vương mặt trời,
đơn phương mặt trời.
-Một mặt trời mọc lặn, 
một mặt trời thinh lặng,
một mặt trời bỏng rát nắng xa xôi...

Đoá tinh khôi
Ngày rạng ngời mong nắng,
Đêm gục sầu không nắng.
Hè đắm mình trong nắng,
Thu đẫm lòng trông nắng.

Hướng dương thu thu mình trong gió
Nụ cười đó 
còn đó
có giống những ngày hè? 

Hướng dương thôi hè vẫn mở mắt tròn xoe,
Giấc mơ êm còn nở tròn vo khắp trên đồng gió lạnh.
Một ngày không xa khi cả cánh đồng hoa rũ rục tàn xơ xác,
Khi hướng dương không bên cạnh, không cười cùng em nữa,
Thì em vẫn giữ nụ cười,
Vẫn nhớ những nụ cười,
Vẫn nở những nụ cười,
Nhé em!

Hướng dương tròn hay là chiếc gương xinh
Sao rung rinh em thấy mình trong đó?

- KhoaThy 
10/2022




🎵 You're like a song that I sing in the morning on a perfect holiday 
You're like the warmth of the sun on my skin, when clouds look grey .





 RELATED POST
                  My sunflower



"Yesterday - Today - Tomorrow
Each day is as special as you want it to be."




Read Full Post

Sunday, August 28, 2022

10 năm tình cũ


So we meet again after... 10 years


July 22, 2022 

Thảo

Phải nói khi xưa, mình thân với "nó" như thân với bồ, mình xem "nó" là người bạn thân đặc biệt. Văn nghệ hát hò, lê la SG Square, làm gì cũng làm chung. Ngồi cạnh nhau cả ngày ở trường rồi mà về nhà ngày nào cũng lại tiếp tục nấu cháo điện thoại nói chuyện tỉ tê với nhau không hết chuyện, bất chấp rằng cái thời đó điện thoại bàn, mỗi lần hoá đơn cuối tháng nhiều tiền thường bị gia đình hai bên nhắc nhở. Đến khi "nó" buồn hay lonely ở xứ người, mình cũng thường hay email trò chuyện, chia sẻ, động viên các thứ.  "Nó" cũng là người đầu tiên khiến mình biết đến cảm giác khi dành tình cảm đặc biệt, sâu sắc cho một người rồi bị feel hurt là thế nào. Nối lại. Rồi đứt. Nối lại. Rồi đứt. Rồi mình cũng tự nhủ tập "move on", "quên", có duyên thì sẽ gặp lại v.v, ôi nói cái kiểu nghe cứ như là tình cũ =))

Mình từng cảm động khi hồi lâu lắm rồi, "nó" có lần tự tay vẽ tấm thiệp gửi tặng mình, ghi là "Friends come and go...(...) "

Ừ, thì friends come and go. 

"Go" rồi, nay hay sao gặp lại ngay đúng 10 năm sau, cảm giác cũng như chưa cách xa nhau gì mấy, như lời bài nhạc sến nổi tiếng "Mười năm không gặp tưởng tình đã cũ." :P  

Nhớ 10 năm trước, lúc gần đám cưới "nó", mình có ghé qua chở "nó" đi chơi vòng quanh Sài Gòn. Đang vui thì xui tự nhiên có một cái xe không người từ trong vỉa hè lạc tay gas bất ngờ lủi ra đâm thẳng vô xe mình. Xe từ sâu trong vỉa hè mà lại lạc ra ủi xe đang chạy giữa đường coi bộ cũng hiếm, rồi giữa bao nhiêu xe lại canh bay đúng vào ngay xe mình. Khi đó accident, dù mình bị đau, nhưng người đầu tiên mà mình lo nhìn sang xem có bị sao không là "nó". Mình lo "nó" lỡ mà bị gì là khổ, sát đám cưới rồi. Và may là "nó" hoàn toàn ko bị sao, còn mình, cái chân sưng chù vù bầm đen, coi như bị trầm trọng nhất đó giờ, sưng đến nỗi phải lết ra bv Xray kiểm tra. Nhưng đến ngày đám cưới, mình cũng vừa kịp có thể hớn hở chưng diện váy đầm + xỏ đôi dép xẹp đi cà nhắc cà lê đến dự tiệc chung vui, vẫn cười rạng rỡ ^_^  

Bây giờ gặp lại nhau, hình ảnh bỗng nhảy vọt 1 lần sang đến 10 năm.
10 năm, thật sự mình thấy rất vui khi "nó" giờ được như mơ ước, yêu đâu cưới đó rồi cùng nhau vun đắp, 2 bé gái thì thật dễ thương, mọi việc ổn định, thuận lợi viên mãn. Còn mình, xui như vụ "ngã xe" năm nào, đủ thứ trắc trở, trầm luân, khổ nạn, thêm nùi nghiệp chướng, thị phi kéo dài, tình cảm thì cứ lận đận loanh quanh quanh một chữ khổ. 
Nhưng cũng vì bản thân đã và đang trải qua nhiều biến cố, thăng trầm, éo le kỳ lạ mà nay mình dễ cảm thông thấu hiểu, ít chủ quan phán xét người khác, nhất là những ai đang struggle với những hoàn cảnh, nỗi đau riêngNếu như không tự bản thân trải qua, con người thường tự cao, chủ quan đánh giá nhận xét, khó có thể bằng lòng thương hay trải nghiệm thực tế mà hiểu và chia sẻ với người khác được. Nên mình cũng có thể coi đây là blessings in disguise. Nhưng mặt khác, cũng chính do cái tính "thương người hơn thể thương thân" đó mà mình thường hay nhận về nhiều đau khổ, nay mình học phải biết tự nghĩ thương bản thân hơn, đồng thời nhận diện mấy kiểu abuse để biết tự bảo vệ mình.

Hôm gặp lại Thảo, mình bị trễ, còn ghé mua bánh nên ko kịp thay đồ. Mà thật ra, I’m not dressed up in order to give my friend the spotlight, good intention vậy mà về share hình bị chê dữ quá.  
-Cái đứa bạn hay chê coi hình : “sao tự nhiên bữa nay m lại mặc đồ tự dìm mình vậy cưng” , 
-Gđ coi hình:  “nhiêu đồ đẹp sao Ty không lấy ra mặc, giờ tự do thì cũng nên ăn mặc cho tự do, vui tươi lên chứ”  =))) 
Hmm đi gặp bạn cũ + biết sẽ phải chăn đám 6 đứa con nít, chứ có phải đi gặp người yêu đâu mà điệu đà chưng diện. Mà nếu đi gặp người yêu thật thì lại càng nên mặc cho…xấu thật xấu vào :D,  mới thấy tấm lòng người ta thế nào chứ, phải ko :)).  J/K. 

Bình thường mình rất lười làm video, nhưng đây coi như chút quà kỷ niệm tặng lần đầu gặp lại người bạn "10 năm tình cũ" =)) 

Mấy đứa nhỏ thật là đáng yêu. Cả bầy vịt con lon ton tíu tít nối đuôi nhau đến công viên, vừa đi vừa ríu rít. Cả đám cứ nhao nhao nhưng khi băng qua đường lại vâng lời ngay hàng ngoan ngoãn, thật dễ thương. Ngắm tụi nhỏ vô tư mà cảm thấy vui và bình yên dễ chịu. 


“Love is the answer, at least for most of the questions in my heart 
Like why are we here? And where do we go? And how come it's so hard?
 
It's not always easy and sometimes life can be deceiving, I'll tell you one thing, 
it's always better when we're together
...
And all of these moments 
Just might find their way into my dreams tonight…🎵  



---



Aug 3, 2022 

Thức


Entry đi kèm, ghi cho đủ cặp ThaoThức, chứ nếu ko có Thảo thì không nhắc về Thức làm gì đâu nhe ;)

Hôm đó, mình lặn lội lên thăm vợ chồng nó, trùng hợp cũng vào ngay ngày International Friendship Day (đọc báo mới biết có ngày này :p).  2hr drive lại còn do kẹt xe nên mình lỡ ngây thơ tin vào cái "faster route" của google map. Đường quang rộng mở ko đi, bị dẫn đi free way mà lại là đường mòn ven sông, ngay sát bên phải là vực sông ko một vách ngăn rào chắn, ngay bên trái là xe đối diện phóng ngược chiều ào ào 60mph ko ngăn cách. Vì đã lỡ chạy vào trúng con đường mòn thơ mộng nên vừa được dịp ngắm cảnh sông cỏ mây nước hữu tình gió lộng, vừa thỉnh thoảng được cảm nhận những giọt mồ hôi tay ấm nóng từ bánh lái rơi xuống thánh thót 😅. Được cái mỗi khi thắng gấp hay chạy qua cây cầu gập ghềnh phát ra những âm thanh lắc lẻo, nhóc con lại cười rất khoái chí. Mình nói với nhóc con we have such a great adventure! mà trong lòng không biết khi nào con đường phiêu lưu ngoài dự tính ấy mới chuyển trở lại làm con đường dễ thở hơn.  Nhớ có đoạn đang 60mph cái đột ngột chuyển thành 25mph vì chạy vắt ngang qua downtown nhỏ, downtown chỉ gồm đôi ba căn nhà thấp bé xíu, nhìn thấy cửa hàng trang trí đồ đạc xinh xắn cứ như trong phim xưa... Mình không khỏi thắc mắc, tụi này nay sống ở đâu mà như công chúa hoàng tử trốn trong rừng vậy. May rồi cũng trèo đèo lội suối tới nơi. Gặp thăm ba mẹ Thảo, thăm Thảo và mấy nhóc là chính, Thức là thăm kèm thôi :P. 

Cũng 10 năm mới gặp lại Thức. Mất 10s để mới định thần bắt kịp cái giọng nói lồm ồm âm vang xa lạ, không còn eo éo ẻo lả như xưa : "Chào hoa hậu, lâu quá ko gặp" <-- Nghe chữ "hoa hậu" mà muốn sặc, mém xỉu. Bà Thảo không biết đã nhắc nhở dặn dò chồng trước kiểu gì mà giờ Thức ăn nói tiến bộ ghê quá ;)), chứ hồi xưa Thức nó rất thường hay chê bai mình này kia, nên mình từng label nó hai chữ "vô duyên" :D


Tấm hình hiếm hoi chụp chung thời 2 anh chị ấy "tình trong như đã mặt ngoài còn e".
ko nhớ vì sao lúc đó mình đứng nhầm ở vị trí này :D


Nếu xưa Thảo là người đầu tiên mình nói chuyện ngày đầu chờ vô lớp thì Thức là người đầu tiên mình biết mặt ngay từ khi còn chưa vào trường, do thi tuyển chung phòng. Mình thì muôn đời xưa nay dù có biết hay có giỏi cái gì cũng thường luôn lẳng lặng ít nói ít thể hiện, đối lập với cái vẻ sáng sủa nhưng chảnh choẹ ngút ngàn toát ra từ Thức trong phòng thi. Sau này, cả hai kể, đều nhớ mặt nhau từ thời đi thi vô trường rồi, ừ thì đặc biệt mà dễ gì quên chứ, do khi đó nhìn nhau kiểu kình kình suy xét trong bụng "cái con này ngộ, chắc học dở lắm", "thằng quỷ này chảnh, làm như giỏi lắm", và đều "để chờ coi kết quả thi của nó thế nào"  =))  Vậy mà rồi sau này lại chơi chung và quý trọng nhau. Nếu Thảo ngồi bên phải mình, thì Thức ngồi đằng sau.  
Cũng nhờ ngồi gần Thức mà hồi ảnh thi Olympia về, mình được hưởng ké hào quang là cái mùi vị được ngồi đọc thư từ người hâm mộ khắp nơi gửi đến, hình như mình còn giúp reply phụ. =))


Trước khi gặp lại Thức, có đứa bạn học cũng siêu giỏi của mình kể xưa nó từng crush Thức vài phút =)) nên hỏi thăm mình về Thức, kèm câu: "Thức nhìn sáng lán, học giỏi mà sao khi xưa m ko crush Thức (như cái người đang hỏi mình câu đó) vậy?"  Lol, nghe hỏi mà bật cười, Thức nó giống tình địch cướp đi mất con nhỏ bạn thân một thời của mình thì sao thích nó cho được =)), với mình khi đó có đối tượng khác rồi. Nói chung, biết bà Thảo "tia" Thức nên mình luôn chọc và tác hợp 2 người nhiệt tình, rồi tặng quà gì mình cũng thường tặng quà đôi cho cả hai. 

Nhớ cái hồi 12 thi đóng kịch Snow white, mình vai Snow White, còn Thức được giao cho vai prince. Tới phân cảnh kiss, ôi tình bạn đích thực chính là đây =)). Prince lẽ ra chỉ cần giả vờ xoay lưng lại che che ước lệ như có hôn là được, ấy thế mà "prince" này cùng mấy chú lùn lại xoay lưng quay lại phía mình rồi...cười gục mặt, cười lặc khặc rúc rích, khổ thân cho mình đang phải đóng vai nằm bất động mà bọn nó lại cười vui quá xá, làm mình phải vận dụng hết mọi tài năng diễn xuất mới có thể tròn vai ko bị cười lây. Nếu mà gặp prince là người khác, hay Snow White mà là GThảo thử coi, mọi thứ chắc hẳn đã rất khác :p

Sau này thời đã đại học, có lần mình nói mình muốn chỉnh đốn lại khoản lịch sử, địa lý để có chút hiểu biết về nước nhà, không ngờ Thức rất nice, tặng luôn cho mình quyển sách lịch sử dày bự, mình rất thích, nhưng kết quả tới nay vẫn chưng chứ chưa đọc, hay nói đúng ra là cũng có đọc nhưng xong quên hết :D. Giờ đây gặp lại cặp vợ chồng mê kiến thức sử địa nhà nó, bị bày chơi ba cái game gì gì đâu làm mình sực nhớ tới kỷ niệm đó cùng một điều bất biến là cái khoảng kiến thức sử địa mình vẫn luôn rất thờ ơ, mỏng manh như sương khói :p. 




Thức nay là người chồng đảm đang chuyên bắt chuột,  tưới cây, trồng rau, đóng đồ đạc, chăm lo nuôi cá v.v chiều theo mọi ý tưởng từ Thảo. Video hơi lăng xê Thức vì cảm kích ảnh đã rất hiếu khách, nhiệt tình chạy đi chợ, tự cắt thái rửa rau củ (thật ra sau đó Thy cũng giúp ghim tiếp hết 2/3 còn lại nha).  Thảo xưa vốn mê Westlife, nên vừa BBQ, Thức vừa mở nhạc Westlife rồi 2 anh chị nghêu ngao mấy bản tình ca một thời, không gian như quay về cái thời cấp 3 khi những bài ca Westlife làm mưa làm gió, và hai đứa nó tung romance chi mà ngợp trời, lại thật tội cho cái đứa này đang ở đó - ko phải fan cuồng westlife cũng ko ai bên cạnh



Karaoke thời nay - karaoke with kids, vui nhưng nhức đầu :p!  Giọng Thảo và Thy thì công nhận song ca vẫn hợp như xưa. Còn Thức thì niềm đam mê ca hát ngùn ngụt, ghi nhận là sau 10 năm tu luyện, nay Thức hát dở, à ko, hát đỡ hơn xưa rất nhiều 😁 



“I know a place that's safe and sound for us now. 
No need to hide or say goodbyes. Leave them out."



"My favorite girl"
 


---

Aug 2022

Thy



Lâu rồi Thy không thơ. 
Nhưng vài câu thơ con cóc viết cho vui thì cũng có chút nhã hứng, "tác phẩm" như sau:

Ảo 

Thực tế giông bão,  
Mệt người bất hảo,   
Cuộc đời điên đảo,   
Tình yêu sầu não ...

Mây trôi tần tảo
Nắng màu sắc sảo
Tâm hồn bỗng bảo :
...Tìm về sống ảo  🤣

 


 
              🎵 Under the sun 

 

Còn nữa:  
Photos by Th..ảo 😂
Caption chao đảo 
Thuyền thơ vần "ảo"  
Đậu trong não nề. 
 
KThy - 8/2022 

  

---

Tóm lại, thật dễ thương khi gặp lại nhau. Ghét cái là, biết mình lẻ loi, mà 2 đứa nó kiểu như không giấu được sự quấn quýt, "anh em" chưa đủ còn tay chân tranh thủ mân mê quờ quạng đụng chạm nhau trước mặt mình 😅 Haiz tình yêu khiến cho 2 đứa nó trở nên thật là vô tâm tàn nhẫn không màng gì tới cảm giác của đứa bạn tội nghiệp này :P Nói chứ, mình thiệt cảm thấy vui lây, 2 bé công chúa thì quá dễ thương, khiến mình cũng sực nhớ ra rằng, xưa mình cũng từng mong là mình sẽ có tình yêu hạnh phúc cùng nhau vun đắp kiểu như vậy. 

Hiện nay, tuy mọi thứ với mình đang rất nhức đầu mệt mỏi chứ không giống gì như ước mơ ngọt ngào xa xỉ ấy, nhưng mình tin rằng con đường nào cũng có bài học và thú vị riêng, con đường mòn bờ sông ngoài dự tính kia tuy có hơi nguy hiểm, có toát mồ hôi trầy trật so với con đường khác, nhưng rồi nó cũng đã dẫn mình tới những niềm vui, đưa mình đến nơi mình cần đến, và gặp những người mà mình cần gặp... 

:)




"Yesterday - Today - Tomorrow
Each day is as special as you want it to be."


Read Full Post

Friday, March 25, 2022

Quyển sách kỷ niệm



Lẽ ra, mình đã không giở lại quyển sách ấy. Nhưng hôm rồi, sau khi người đã từng tặng mình quyển sách về ý nghĩa của các loài hoa trước kia, nay lại hỏi mình những câu hỏi mà ngày trước người ấy đã từng biết rất rõ câu trả lời, và từng tôn trọng đồng cảm với mình, cùng nhiều điều khác làm mình chạnh lòng... Trong lặng im, mình nhớ đến quyển sách kỷ niệm.

Mình đã không nhớ nhầm.  Quyển sách mình cất sâu trong ký ức đúng là vẫn còn trên kệ.
Ở ngay nhà cũ, nhưng sau nhiều ngày, cuối cùng mình mới quyết định mở cửa phòng, đến bên kệ sách, và dễ dàng tìm thấy giữa dãy sách bắt bụi vẫn còn đó quyển sách gầy, nhỏ bé, nép mình ở vị trí cũ - "Ẩn ngôn của các loài hoa". 
Đó là quyển sách thiết kế kiểu xưa quê kiểng, nội dung cũng không hẳn quá đặc sắc, nhưng mình quý và xem nó là yêu thương & kỷ niệm, vì nó do người xưa đã rất dễ thương tặng mình, tặng mình không vào dịp gì cả, lần đó ghé qua để gặp mình, bất ngờ chìa ra quyển sách nói là: 
- Lúc đi nhà sách, nghĩ đến T, biết T thích hoa nên tặng T quyển sách này, nhớ đọc!  
Lúc đó, tuy bất ngờ & mình nói : -Ý nghĩa hoa thì mỗi người hiểu theo mỗi kiểu, với khi cần thì cứ lên mạng search là được rồi, mua sách tặng T chi tốn tiền v.v,  Nói vậy, nhưng mình lúc đó thấy rất vui, ấm áp & đầy yêu thương - đủ ấm áp để đến tận nay, dù người tặng nó thì từ lâu đã quên và đã khác, nhưng khi ngắm nhìn lại quyển sách xuất bản từ năm 2 0 xa xa đó ở trên tay, cảm xúc và niềm vui hôm ấy như vẫn còn trước mắt... Và cảm giác như, mình đang cầm trên tay kỷ vật quý báu của một người yêu thương - là người từng hỏi han nhau mỗi ngày, hỏi vì thật sự quan tâm muốn biết câu trả lời, hỏi vì thật sự muốn lắng nghe, chia sẻ sở thích và mọi thứ cùng mình, hỏi và luôn ghi nhận tôn trọng quan điểm, yêu thương mình tuyệt đối không màng ai khác, và sự nhiệt thành luôn khiến mình hạnh phúc, tin tưởng... 

Mình thì, sau bao năm, sau bao vùi dập, vẫn nghĩ rằng: Giá trị của quà không phải là ở chỗ sẽ có công dụng ích lợi gì, hay có giá trị tiền bạc vật chất ra sao. Mà giá trị thực sự của quà là tình cảm & niềm vui tinh thần. Giá trị của hoa khi được tặng cũng không phải chỉ nằm ở sự đẹp xấu thực dụng bên ngoài, mà là ở tấm lòng, tình cảm & thông điệp của người muốn gửi gắm, biết tôn trọng yêu thương. Vẻ đẹp của hoa thật còn ở sự sống, và ký ức câu chuyện nó mang lại. Mình từng nhận được bao hoa đẹp, quà đẹp đắt tiền, nhưng thứ khiến mình hạnh phúc lẫn rơi nước mắt luôn không phải rằng hoa đẹp hay hoa xấu, quà đắt hay quà rẻ, mà là ai tặng, vì sao tặng, có gì muốn cùng mình, thế là đủ.

Mình luôn tôn trọng góc nhìn khác biệt, mình thích lắng nghe, trao đổi & vẫn luôn muốn học hỏi ở những người thực tế vì điều đó sẽ giúp mình tỉnh táo, cân bằng. Và thật ra, mình cũng ít khi nào đọc gì về ý nghĩa hoa lắm, do mình luôn thích tự cảm nhận hơn là tuân theo cái người khác vạch ra hay định sẵn. Nhưng khi đứng trước những gì thuộc về yêu thương hay kỷ niệm mà mình trân trọng, thì thật không khỏi nhói lòng khi không thể bảo vệ nó khỏi cái thực tế và con người quá đổi thay...

Mình cũng hiểu, tâm lý thường tình thì những quà nào mình tặng đi, mình sẽ không nhớ bằng những quà nào mình nhận được. 
Và thường thì những cái mất đi sẽ không nhớ bằng những cái gì đang vui có trước mắt.

Song với mình thì... những gì thuộc về yêu thương trân trọng không hiểu sao vẫn sống mãi, đôi khi xoa dịu, khiến mình thấy ấm áp yêu thương như vẫn còn ở rất gần, và đôi khi lại khiến mình buốt nhói, vì mình biết, thực tế ... giờ đây trước mắt mà cách xa vô vàn phút giây...  🎵 


Mình đã chần chừ không biết có nên nhìn lại quyển sách ấy. Nhưng khi có thể nhìn lại một kỷ niệm không phải chỉ bằng trí nhớ và ký ức mơ hồ, mà được cầm nó trên chính bàn tay mình, ngay trong chính hiện thực này, thì tại sao không? 

Như vô vàn món đồ hay kỷ niệm khác, mình thường phải chuẩn bị tâm lý & tránh không dám nhìn lâu. Mình ngại xem vì biết mình sẽ xúc động, nhưng rồi mình vẫn làm, vì nỗi e sợ tổn thương ấy hoàn toàn không lớn bằng lòng thương yêu quý trọng, và cũng không lớn bằng nỗi sợ rằng một ngày mình cũng sẽ quên nó, như người tặng nó đã quên. 




Warning: nếu mở speaker thì khúc giữa hơi có biến, đừng giật mình té ghế 😄


Video quay 1 tay, quay 1 lần xài được luôn 😄. 
Lâu rồi hứng lên cất giọng đọc :)), nhưng chắc do nghe giọng hát xong bị ảnh hưởng nên đọc thì thào buồn ngủ, không ưng lắm mà kệ vì làm biếng đọc lại :p. Thành ra, video thì cảm xúc, mà lúc coi lại, nghe tới cái đoạn mình đọc tự nhiên lại tức cười, muốn tắt máy luôn 😄 



Nói chung, chứ không chỉ nói riêng chuyện này, mình đã luôn hạn chế, không blog về những gì đã qua, cố tránh nhìn lại hình ảnh của những năm đã qua, khi rất nhiều ảnh đẹp và trải nghiệm thân thương, nhưng xem lại lại xót xa đau lòng, mình đã và đang cố xem nhẹ mọi nỗi đau hiện tại để còn có thể đi tiếp cho sáng suốt, nhẹ nhàng.
Mình cũng biết mình sống quá nặng tình, dù vẫn luôn hành động hướng theo lý trí. Nhưng mọi tình cảm tốt đẹp nào từng dành cho mình thì mình luôn còn ghi nhớ, và yêu thương quý trọng.  Mình không bao giờ nhìn ai hay bất cứ điều gì, dù chỉ là một bông hoa, bằng góc nhìn lợi ích, vật chất, hay hời hợt, vô tình, lãng quên.


Câu này rất giống với điều mình cảm nhận :  “The worst part of holding the memories is not the pain. It's the loneliness of it..."


Yes, loneliness... 
The loneliness of knowing it is there, but it could never be ... shared...

...



"Yesterday - Today - Tomorrow
Each day is as special as you want it to be."

Read Full Post

Blog Contents by Date

TOPICS

...