Sáng qua trời se lạnh - cái lạnh hiếm hoi, lạ lẫm ở Sài Gòn. Cái lạnh lạc lõng ấy không đủ dài để thành mùa, cũng giống như người yêu cũ lúc hứng thì tạt qua đọc vài dòng rồi lại hững hờ, vội vã biến mất. Đôi chân mình không mang vớ, được bao bọc trong cảm giác lành lạnh, co ro, gợi nhớ như những ngày chớm thu California, sáng dậy chỉ muốn được ngủ vùi trong cái tiết trời se lạnh, trốn đời thêm một chút …
Tối qua, mình ngẫu hứng viết một bài thơ sau khi tình cờ đọc một câu nọ về tình yêu - câu chữ vu vơ nhưng lại cứa sâu vào lòng. Đúng là, yêu thật hay không, phải đợi đến lúc có thử thách hoặc sau chia tay, nhìn cách đối xử của người ta dành cho mình thì mới biết rõ được sự thật. Nếu yêu thật thì đã còn thương mãi, còn không yêu thật thì quay lưng, cạn tình cũng lẹ như lật trang sách.
Tối qua, mình ngẫu hứng viết một bài thơ sau khi tình cờ đọc một câu nọ về tình yêu - câu chữ vu vơ nhưng lại cứa sâu vào lòng. Đúng là, yêu thật hay không, phải đợi đến lúc có thử thách hoặc sau chia tay, nhìn cách đối xử của người ta dành cho mình thì mới biết rõ được sự thật. Nếu yêu thật thì đã còn thương mãi, còn không yêu thật thì quay lưng, cạn tình cũng lẹ như lật trang sách.
Mình nằm ngẫm lại, chỉ có hai, ba cuộc tình vỏn vẹn trong cuộc đời mình. Ít ỏi thế thôi, mà ai cũng đã làm mình đau như cắt.
Mình từng yêu và ngây ngô tin rằng, chỉ cần mình chân thành thì người ta cũng sẽ chân thành lại. Nhưng hóa ra, tình yêu đâu phải là chiếc gương. Không phải cứ đặt trái tim mình vào tay ai thì người đó sẽ biết nâng niu. Có người giữ một lát rồi buông thõng, tay kia bận lo nắm cầm một trái tim khác, có người nâng lên một chốc rồi vứt xuống cho vỡ nát tan tành. Mình đã chấp nhận rằng người ta có quyền chọn hạnh phúc cho bản thân họ, dù hạnh phúc ấy là tổn thương mình, dù hạnh phúc ấy không có mình trong đó.
Mình vẫn trân quý những kỷ niệm từng hạnh phúc, vẫn biết ơn những tử tế ngọt ngào, vẫn nâng niu những đóa hoa đẹp như bước ra từ trang cổ tích đã từng nảy nở thật kỳ diệu trong cuộc đời mình. Nhưng từ lâu, mình cũng đã nhận ra và thừa nhận một sự thật đắng nghét, đắng hơn cả mấy mẩu sôcôla nguyên chất, rằng những đóa hoa đó đã rụi tàn thành bụi đắng, rằng sau tất cả, chẳng ai thương mình thật. Người thì dửng dửng, bận lo yêu người khác, người thì thù địch, cay độc, vùi dập mình không thương tiếc khiến mình tự hỏi mình đã mắc tội gì, nợ gì họ trong kiếp trước.
Có đứa bạn từng nói với mình:
- Mày nên đổi gu đi, mấy thằng giỏi và đẹp trai thường toàn đểu.
Mình cười, mình có lẽ sẽ chẳng yêu thêm ai nữa đâu, thì cần gì phải đổi gu kia chứ. Mình không hận đàn ông như Lý Mạc Sầu, nhưng mình chẳng còn tin có ai yêu mình thật!
Mà không ai thương mình thật thì cũng không sao.
Mình học ở lại với chính mình.
Mình học ở lại với chính mình.
CHẲNG AI
Người có thương mình không
Chỉ khi xa mới tỏ
Lá rơi còn vương gió,
Người xa là quên mau.
Chỉ khi xa mới tỏ
Lá rơi còn vương gió,
Người xa là quên mau.
Người yêu thật lòng không
Trong bão giông mới biết
Sóng to càng da diết
Hay lúc khuyết lúc nông?
Trong bão giông mới biết
Sóng to càng da diết
Hay lúc khuyết lúc nông?
Người lòng thật yêu không
Sau chia tay mới rõ
Vắt chanh xong bỏ vỏ
Mong manh cỏ bạc tình
Sau chia tay mới rõ
Vắt chanh xong bỏ vỏ
Mong manh cỏ bạc tình
Người có vì mình đâu,
Sự thật buồn ngơ ngẩn
Tim thôi đừng vương vấn
Người ta chẳng thương mình
Sự thật buồn ngơ ngẩn
Tim thôi đừng vương vấn
Người ta chẳng thương mình
Giờ nay biết, lặng thinh.
Chẳng ai yêu mình thật.
Thương sao con lật đật
Rất đau vẫn mỉm cười…
KhoaThyThương sao con lật đật
Rất đau vẫn mỉm cười…
28/11/2025
"Yesterday - Today - Tomorrow
Each day is as special as you want it to be."
RELATED POSTS






Thy ko cần đổi gu đâu, vì cái đẹp ai mà không thích đúng không, ở bên ai miễn mình thấy vui là được. Còn không vui thì dù đẹp hay xấu, giàu hay nghèo gì cũng tiễn hết đi bạn. Hằng tuổi này mà còn mê ngắm trai đẹp đây, nhưng ngắm thì ngắm chứ giờ H tỉnh táo hơn xưa rồi.
ReplyDeleteÔi Hằng vẫn còn đọc blog T hả?
DeleteGu T cũng vậy à, theo dân gian nói thì mê trai đầu thai cũng chưa hết đó Hằng :)) Hằng nói rất đúng, T cũng nghĩ y như Hằng vậy. Nên T đã tiễn sạch hết rồi 😆. Hằng giờ sống tỉnh táo vậy là quá chuẩn rồi đó!
H vẫn đọc mà, đọc để cảm nhận giọng văn của Thy cũng như là học lại cách viết văn nữa. Nhiều năm rồi không viết gì, H cảm giác giờ muốn gì cũng không biết viết thế nào cho trôi chảy nữa. Do công việc của H có khi bận và làm ca đêm nên H đọc chậm thôi nè.
DeleteThy cảm ơn Hằng nha, bận như vậy mà vẫn dành thời gian đọc mấy bài Thy viết. Comment Hằng viết vẫn rất dễ thương và trôi chảy mà. Tại Hằng chưa viết thôi, chứ nếu viết là đảm bảo vẫn rất hay nha!
Delete