Viết để nhớ.
Viết để cảm ơn.
Những ngày xưa lấp lánh
Một buổi tối, facebook bỗng trở nên nhộn nhịp. Sau hơn chục năm, mình ngoi lên một xíu, share cái link bài viết bánh mì cóc một cách ngẫu hứng, ngẫu hứng đến mức giống như đặt vu vơ cái link ấy vào khoảng không, sẽ chẳng ai để ý. Vậy mà không ngờ, mình nhận được rất nhiều tin nhắn trong inbox. Những tin nhắn nối nhau hiện lên, chạy loạn xạ như một bầy trẻ ùa ra sân trường vào giờ ra chơi. Hóa ra, có những người bạn cũ vẫn giữ trong lòng một góc tình cảm nhỏ xinh, tốt đẹp dành cho mình…
NHỮNG LỜI THÚ NHẬN DỄ THƯƠNG - LATE CONFESSIONS
Một vài bạn trai nhắn tin hỏi thăm mình, rồi trong câu chuyện tán gẫu, các bạn bất ngờ nói với mình cái bí mật mà suốt mấy chục năm qua mình không hề hay biết: rằng hồi xưa mấy bạn ấy quý mến mình.
Trong đó có T - người bạn học cấp 2 giờ đã yên bề gia thất. T hào hứng kể : Ngày xưa T thích Thy đến nỗi mẹ T biết. Hồi ấy, nhà T ngay sau lưng nhà mình, mẹ T bán tạp hóa. Hễ mẹ T thấy mình đi học ngang nhà là lại gọi: “Thy vừa đi ngang kìa con!” . T liền tức tốc lật đật phóng ra để kịp đi theo sau mình đến trường. Nghe T kể lại sao mà thấy dễ thương quá, cứ như trong những bài thơ hay bài hát ấy nhỉ?
Mình thì xưa nay nào có biết gì, mình còn tưởng T không ưa mình nữa là đằng khác, vì hồi đó trước mặt mình, thái độ T cứ khinh khỉnh lình kình mình ra phết. T bảo, thì T chỉ giả vờ như thế để gây chú ý thôi, kiểu chiến thuật ngốc nghếch của mấy đứa con nít ấy mà :)), vì T thấy mình như một ngôi sao ở tít trên cao, vừa đẹp vừa học giỏi xuất sắc, T vừa mến, vừa nể, cũng vừa … sợ mình, nên không nói ra, chỉ biết phải cố gắng học thật giỏi. Nay sau hơn chục năm không liên lạc do mình biến mất khỏi facebook, T bảo sợ mai mốt mình lại bỏ facebook thì không nói được nên nay kể hết một mạch ra. Theo nguyên văn lời T là: “Thà nói 1 lần hơn để mãi ngàn năm”. Nghe thật là dễ thương ghê!
🌷
-Thật ra, lúc đó, H thích Thy, vì Thy xinh và cast là đậu! Ngưỡng mộ Thy!
Cùng một buổi tối mà mình được nghe nhiều chuyện nhỏ xinh bất ngờ. Mình vẫn nhớ, những lần dẫn chương trình chung với H rất vui. Và khi dẫn xong về thì đã tối muộn, H vui vẻ chạy xe song song để tiễn mình về nhà. Thời ấy, mình chẳng nghĩ gì, chỉ thấy H thật là galant, chu đáo, tốt bụng, ai dè là được H âm thầm dành tình cảm quý mến cho mình đâu. Thy cảm ơn H thật nhiều!
🌷
Không chỉ T và H, còn vài câu chuyện khác nữa về những cậu bạn khác thú nhận rằng năm xưa thích mình. Mỗi người đều là một câu chuyện đáng yêu khác nhau, một bí mật trẻ con, và cũng là một lát cắt nhỏ của thời mình lấp lánh. Nếu gom lại để viết chắc đủ thành cả một tập truyện xinh xắn nhiều chương.
Nghe các bạn “thú thật” xong, mình bật cười. Hổng lẽ nào…lời con bạn từng nói vui với mình trước kia lại đúng đúng thiệt?
- Mày là crush của everyone đó Thy. Đứa nào nói chuyện với tao một hồi xong cũng lòi ra là thích mày!
Nghe vừa ngầu, vừa ngượng, vừa…vui ha.
Mình lâng lâng trân trọng những tình cảm bé nhỏ, ngây ngô, trong veo của tất cả các bạn. Những câu chuyện đời thực mà thật bé bỏng, nên thơ cứ như trong truyện của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh.
Còn các bạn nữ thì cũng đã không hẹn nhau mà cùng nhắn cho mình, bảo từng hâm mộ mình, rằng mình là “idol” của các bạn … khiến mình vừa cảm động vừa thiệt đỏ mặt. Idol mà giờ te tua thế này đây nè… :((
KHI NHỮNG TIN NHẮN GÕ CỬA QUÁ KHỨ…
Mỗi tin nhắn, mỗi comment trên blog như nhịp cầu bắc qua thời gian, và như hạt ánh sáng nhỏ, lung linh giữa đêm tối. Người ta hay nói cảm xúc đẹp thường là những cảm xúc được gìn giữ, không nói ra. Giờ thì chúng, như trái chín rụng muộn, lăn về phía mình trong một buổi tối nhiều ngọt ngào như thế.
Những tin nhắn coi vậy mà thật biết sưởi ấm trái tim. Những nụ cười và thân thương một thời hiện ra. Quá khứ như tìm đến gõ cửa, thật nhẹ nhàng.
Mình bỗng nhận ra một điều: Dù hiện tại mình có khó khăn ra sao, thì những người bạn từng thương, từng quý mình, sau bao năm vẫn còn biết thương mình, vẫn tồn tại như ánh sáng le lói trong đời mình. Điều ấy khiến mình thấy ấm áp cứ như thể ai đó vừa đặt một chiếc khăn choàng lên trái tim đang buốt lạnh, và mình cười những nụ cười bình yên - kiểu mà gần đây mình hiếm khi còn có được. Quá khứ đến gõ cửa không phải để kéo mình lùi lại, mà để trao cho mình những món quà.
GẶP LẠI CHÍNH MÌNH
Sau khi đọc hết tin nhắn của mấy bạn, mình đặt điện thoại xuống, nghĩ mơn man. Mình từng là huyền thoại trong lòng nhiều người. Cả một bầu trời kỷ niệm biếc xanh ùa về. Lòng mình xáo động.
Đêm tối, chỉ có ánh đèn ngoài sân hắt nghiêng lớp ánh sáng mỏng manh lên tường, dịu nhẹ như những ký ức cũ.
Mình lặng im.
Khi nhắm mắt lại, mình thấy giống như vừa đi lạc vào một căn gác nhỏ của thời gian - nơi những phiên bản tươi đẹp của mình trong nhiều thời kỳ khác nhau đang quây quần mỉm cười, ánh mắt yêu thương, đợi chờ mình ở đó:
- Nào là cô học sinh học giỏi nổi tiếng từ tiểu học đến cao học, nổi bật cả luôn trong bất cứ một lớp học ngoại khóa nào.
- Á khoa đại học.
- Á khôi ngoại thương.
- MC duyên dáng trong nhiều chương trình.
- Giảng viên được học trò, sinh viên quý mến.
- Sinh viên nổi bật ở Mỹ.
…
Gặp lại mà mình muốn ôm lấy thời trẻ của chính mình và nói: “Nhớ mày quá Thy ơi! Sao mày từng tuyệt vời, đáng yêu quá vậy…”
- Á khôi ngoại thương.
- MC duyên dáng trong nhiều chương trình.
- Giảng viên được học trò, sinh viên quý mến.
- Sinh viên nổi bật ở Mỹ.
…
Gặp lại mà mình muốn ôm lấy thời trẻ của chính mình và nói: “Nhớ mày quá Thy ơi! Sao mày từng tuyệt vời, đáng yêu quá vậy…”
NHỮNG CHIẾC LÁ ÉP TRONG SÁCH THỜI GIAN 🍀
Nhìn lại, mình đã từng có quãng đời sống trọn vẹn, sáng đẹp như nắng, cứ thế mà vô tư lấp lánh mỗi ngày. Mình từng thật hoàn hảo, hoàn hảo một cách rất tự nhiên, không cần gắng gượng. Bất cứ nơi nào ghé qua, mình cũng thể hiện xuất sắc, được yêu mến và đón nhận ánh mắt đầy ngưỡng mộ của mọi người: Từ hồi bé xíu ở cấp Một, rồi đến cấp Hai, cấp Ba, lên đại học, cao học, lớp MC, lớp phương pháp giáo dục đại học ở Đại học KHXHNV, cho đến lúc đi dạy FTU, và cả khi qua Mỹ học graphic design…
Nhớ cái quãng đời học sinh, gì mình cũng giỏi, tập đọc giọng diễn cảm, viết chữ đẹp, hát hay, vẽ tốt v.v. Lúc nào, mình cũng đứng đầu lớp, đầu khối. Trong những buổi tổng kết phát thưởng, thầy cô xướng tên mình nhiều lần đến mức mình thấy mắc cỡ và ngại ngùng, vì mình cảm nhận rằng cái tên Phạm Khoa Thy có ba chữ à, gọi lên nghe cứ giống giống…tên con trai :))) Xưa mình từng nghĩ một cách buồn cười, trẻ con như thế đó. Còn nói theo lời của một bạn vui tính đã để lại comment trên blog và giúp mình nhớ lại những kỷ niệm đẹp một thời là: “Mỗi lần trường phát quà top đầu của trường của lớp là nghe cái tên idol nó thường xuyên đến ngao ngán xen lẫn ganh tỵ và hâm mộ”.
Ừ, mình hay được điểm cao nhất khối, có lẽ chủ yếu nhờ môn văn. Mình tuy không tham gia đội tuyển chuyên văn nhưng những bài văn của mình thường được cô mang ra đọc mẫu trước lớp. Thậm chí mình nhớ khi giáo viên từ trường khác chấm thi chéo bài của trường mình thì ráp phách xong, bài mình vẫn được đến tận 9.5 hay 9.75 gì đó - con số giống như cỏ bốn lá, vốn hiếm gặp và mang đến niềm vui may mắn cho mình. 9 điểm văn vốn đã là cao lắm rồi, vậy mà mình còn được cao hơn cả 9 nên vui lắm. Những ngày tháng suốt từ cấp 1 đến cấp 3 ấy, mình nổi tiếng khắp trường nhưng mình chưa bao giờ có chút cảm giác gì là cao ngạo, vẫn cứ hay kiểu bẽn lẽn, giản dị, và chỉ biết đi học làm con ngoan trò giỏi, thế thôi.
Rồi sau này đến thời mình đi làm MC, mỗi lần mình cất giọng lên là ai nấy đều im phăng phắc, chăm chú lắng nghe. Thi viết lời dẫn chương trình, mình cũng điểm cao nhất khoá. Mình cũng có lần từng đi làm MC tiếng Anh cho một tiệc cưới nổi tiếng, và lần đó cả buổi tiệc ai nấy xì xào: “Kiếm đâu ra MC vừa xinh vừa có giọng nói tiếng Anh hay dữ vậy?” Mình thấy rất rõ ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, khiến mình vừa hồi hộp vừa tự hào. Cảm giác đó chưa bao giờ là tự mãn, mà là một niềm vui hân hoan nhẹ nhàng, vì mình biết mình đã làm trọn vẹn điều mình yêu thích.
Và nhớ thời đi dạy, biết bao kỷ niệm đẹp. Có những lần là ngày đầu học kỳ, vừa nhìn thấy mình bước chân vào lớp, biết sẽ được mình dạy tiếp thêm học kỳ nữa, cả lớp hân hoan, vỗ tay rần rần. Mình cười, vừa bối rối vừa hạnh phúc, thấy lòng trẻ lại y hệt lũ học trò đang reo hò tít mắt trước mặt. Còn đến những buổi học chia tay thì quyến luyến, bịn rịn, có khi cô trò đều long lanh nước mắt.
Có đợt, trường lấy phiếu đánh giá từ sinh viên lớp chất lượng cao, các thầy cô khác còn bị sinh viên phản ảnh chê này chê nọ, chứ còn mình thì lại được khen nức nở, đến mức mà thầy phó khoa và vài thầy cô bên khoa khác nghe tiếng còn đòi đến dự giờ lớp mình xem mình làm cái gì mà ai cũng khen dạy hay.
Sang Mỹ học graphic design, kỷ niệm vẫn tiếp tục lung linh như thế. Lớp vẽ, tổng kết cuối học phần, mình điểm cao nhất lớp. Lớp Digital illustration, cả lớp không ai làm được thành công project vẽ hoa hướng dương bởi vì cái nhuỵ hoa quá khó, trừ mình. Đến thầy đứng lớp còn phấn khích khen hết lời bài của mình và mang bài của mình đi làm mẫu cho các lớp khác cùng xem.
Sang Mỹ học graphic design, kỷ niệm vẫn tiếp tục lung linh như thế. Lớp vẽ, tổng kết cuối học phần, mình điểm cao nhất lớp. Lớp Digital illustration, cả lớp không ai làm được thành công project vẽ hoa hướng dương bởi vì cái nhuỵ hoa quá khó, trừ mình. Đến thầy đứng lớp còn phấn khích khen hết lời bài của mình và mang bài của mình đi làm mẫu cho các lớp khác cùng xem.
Có lần, trong khi ngồi học ở giờ học khác, mình bắt gặp một cô bạn ngồi kế bên mình vào portal, mở đúng ngay cái project của mình ra và ngắm nghía mãi, cứ như đang soi rọi tranh nghệ thuật vậy. Vừa xem, cô nàng vừa tấm tắc khen, bảo rằng thích nhất là cái project này, ngưỡng mộ vì làm công phu, đẹp quá v.v Nàng ấy khen nhiều quá khiến mình suýt bật cười, vì nàng ấy không ngờ rằng tác giả làm tác phẩm đó lại chính là mình, người đang ngồi kế bên :))… Mình thấy vui vui vì biết rằng, những lời khen trong vô tình chắc chắn là những lời khen chân thật nhất.
…
Và nhiều kỷ niệm khác nữa…
Nhưng tất cả những kỷ niệm về quá khứ lẫy lừng, đẹp đẽ như pha lê đó mình đã gói lại từ lâu rồi. Mình đã cất đi, không từng dựa vào chúng để khoe khoang với bất cứ ai, và cũng càng không muốn ăn mày dĩ vãng. Nếu bạn có đọc entry “Ngày hôm qua đâu rồi” trong blog mình, bạn sẽ thấy, mình đã viết:
Và nhiều kỷ niệm khác nữa…
Nhưng tất cả những kỷ niệm về quá khứ lẫy lừng, đẹp đẽ như pha lê đó mình đã gói lại từ lâu rồi. Mình đã cất đi, không từng dựa vào chúng để khoe khoang với bất cứ ai, và cũng càng không muốn ăn mày dĩ vãng. Nếu bạn có đọc entry “Ngày hôm qua đâu rồi” trong blog mình, bạn sẽ thấy, mình đã viết:
“Ngày hôm qua ở lạiSau từng bước trên đườngBước đi, thôi nhìn lạiChào nỗi niềm mênh mang”
Những ngày xưa lấp lánh ấy, mình từng quên mất chúng.
Cho đến khi hôm nay, được nhiều bạn bè nhắc lại, mình mới nhớ ra, hóa ra mình từng là người được yêu mến nhiều như thế. Từng mảnh ký ức nhẹ nhàng bày ra như những chiếc lá khô ép giữ lâu ngày trong quyển sách — cũ kỹ, vàng úa, nhưng thơm đến lạ lùng.
Cho đến khi hôm nay, được nhiều bạn bè nhắc lại, mình mới nhớ ra, hóa ra mình từng là người được yêu mến nhiều như thế. Từng mảnh ký ức nhẹ nhàng bày ra như những chiếc lá khô ép giữ lâu ngày trong quyển sách — cũ kỹ, vàng úa, nhưng thơm đến lạ lùng.
KHI BÓNG TỐI CHE MẤT ÁNH SÁNG
Nhiều năm nay, bệnh tình trở nặng. Và mình lại còn bị bắt nạt, bị vu oan, bị hiểu lầm, bị người ta chà đạp, xúc phạm, đối xử tệ. Mình tổn thương nặng nề, mình thu mình, mình co mọp, mình tê liệt, mình gần như quên mất cách làm sao để sống, quên mất mình là ai. Chứng bệnh quái ác kéo mình vào sâu trong bóng tối. Mình đã để bóng tối che mất ánh sáng của chính mình.
Những ngày nằm bệnh, mình bất lực cảm nhận rằng dường như mọi ánh sáng của cuộc đời mình đã tắt vì bệnh tật. Mọi thành tựu, mọi niềm vui trong cuộc sống xưa kia, chỉ còn là ký ức mờ nhạt, như những tấm ảnh vàng cũ lâu ngày bị bỏ quên. Nhưng sau những lời nhắc kể muộn màng, mình nhận ra: ánh sáng ấy chưa từng mất đi. Nó chỉ đang ẩn mình, chờ mình tìm lại. Mày từng là ánh sáng đó Thy. Ánh sáng thì không thể tan biến được, chỉ là tạm thời bị bóng đêm che khuất.
Mình thấy vui khi nhận được tin nhắn từ bạn bè, học trò, sinh viên, đồng nghiệp cũ, người thân, và những comment đầy hóm hỉnh, nhiều tình cảm trên blog mình, mình trân trọng và cảm động lắm, như có ai thắp những ngọn nến nhỏ lấp lánh cho mình ngay giữa đêm đen.
Mình tự hỏi, sao có những điều mọi người đã từng im lặng cả chục năm, giờ lại mang ra nói với mình.
Và mình nghĩ, có lẽ, các bạn nói vì các bạn muốn mình vui.
Muốn mình nhớ mình từng tuyệt vời cỡ nào.
Muốn mình có thứ mà bấu víu vào khi lạc lối.
Điều khiến mình vui và cảm động…không phải ở lời khen, mà là ở lý do các bạn dành công sức nói ra những điều ấy, vào lúc này. Các bạn muốn đỡ lấy mình bằng những mảnh kí ức đẹp. Giống như đã có người cẩn thận giữ hộ mình một bông hoa trong lòng, đợi đến lúc mình trắng tay thì đưa ra lại, và nói:
Nè, Thy. Đây là mày.Đừng quên.
Không ai nói câu đó một cách trực tiếp.
Nhưng những lời chia sẻ…là cách các bạn ấy đã nhẹ nhàng đặt lại vào tay mình những gì mình đã đánh rơi.
Và tương tự, điều đáng quý nhất không phải là tiếp tục được làm “idol”, mà là cảm giác nhận ra mình không thật sự cô đơn. Những người từng thương, từng quý mình… vẫn luôn ở đâu đó, âm thầm muốn nhắc mình nhớ về chính mình, rằng mình là ai.
Và tương tự, điều đáng quý nhất không phải là tiếp tục được làm “idol”, mà là cảm giác nhận ra mình không thật sự cô đơn. Những người từng thương, từng quý mình… vẫn luôn ở đâu đó, âm thầm muốn nhắc mình nhớ về chính mình, rằng mình là ai.
Mình bỗng nhận ra một sự thật vừa đẹp vừa buồn: Trong khi mình quên mất ánh sáng của chính mình, thì may sao, người khác vẫn còn nhớ…
BÀI KIỂM TRA KHÓ NHẤT
Mình từng vượt qua bao kỳ thi khó: học hành, thi MC, thi cắm hoa, thi kể chuyện, thi vẽ, thi văn nghệ, thi hoa khôi, thi giảng dạy… thi đủ thứ…
Nhưng cuộc đời đã đưa ra một đề thi khác – khó hơn tất cả mọi cuộc thi. Không phải Toán, không phải Văn, mà là bài thi mang tên:
"Chiến thắng nỗi sợ, chiến thắng bệnh tật,
Nhưng cuộc đời đã đưa ra một đề thi khác – khó hơn tất cả mọi cuộc thi. Không phải Toán, không phải Văn, mà là bài thi mang tên:
"Chiến thắng nỗi sợ, chiến thắng bệnh tật,
chiến thắng chính trái tim và bộ não của mình."
Mình đã học môn học này rất cật lực. Mình đã đọc đến mấy chục cuốn sách, hầu như là tất cả mọi sách nào viết về bệnh của mình. Lý thuyết mình nắm hết nhưng lại không thể thực hành được.
Mình đã học môn học này rất cật lực. Mình đã đọc đến mấy chục cuốn sách, hầu như là tất cả mọi sách nào viết về bệnh của mình. Lý thuyết mình nắm hết nhưng lại không thể thực hành được.
Nên…mình rớt.
Rớt trong tuyệt vọng.
Nhưng,
rớt cũng là cách để học.
Mình từng luôn vượt qua nỗi sợ để thể hiện duyên dáng trước đám đông. Mình từng đủ bản lĩnh và tự tin dạy những sinh viên vốn là học sinh giỏi quốc gia từ các trường chuyên khắp nơi tụ về trường Ngoại thương. Mình dám dũng cảm quyết định ly hôn vào ngay lúc người chồng ấy đang tự đắc sắp sửa làm tỷ phú, còn mình thì ly hôn biết chắc chắn sẽ khổ. Mình đã dám vứt bỏ hết mọi thành tựu đạt được cả quãng đời sau lưng, trở thành một người gần như không còn gì trong tay.
Mình từng mạnh mẽ lắm, nhưng rồi chính mình không ngờ, sau quá nhiều biến cố, mình đã gục ngã, kiệt sức, bất lực trong tâm bệnh…
Xưa nay mình từng rất tự tin, và chưa từng biết ghen tỵ với ai trong đời này, mình luôn hạnh phúc với con người thực của chính mình. Có lẽ Ông Trời biết mình vốn không từng xem ai khác là đối thủ, nên đã ban cho mình đối thủ khó nhằn nhất - là chính não bộ, và trái tim của mình.
Nhưng mình cũng hiểu, có lẽ Trời cho mình khổ vì đang muốn tôi luyện, dạy mình những điều đẹp đẽ khác : Sự khiêm nhường, trải nghiệm nội tâm, và lòng thấu cảm. Nếu xưa kia khi hạnh phúc, mình vô tư, thì bây giờ, khi đi qua loạt đau khổ, mình có thể cảm hiểu sâu sắc được nỗi đau của mọi người, biết nâng niu trân trọng từng khoảnh khắc, từng con người, từng hạnh phúc bình thường nhất trong cuộc sống, từng ánh sáng mong manh trong cuộc đời. Một người đã trải qua nhiều như mình bây giờ hiểu rõ giá trị của sự tử tế, vẻ đẹp tâm hồn, và tình cảm con người.
Xưa nay mình từng rất tự tin, và chưa từng biết ghen tỵ với ai trong đời này, mình luôn hạnh phúc với con người thực của chính mình. Có lẽ Ông Trời biết mình vốn không từng xem ai khác là đối thủ, nên đã ban cho mình đối thủ khó nhằn nhất - là chính não bộ, và trái tim của mình.
Nhưng mình cũng hiểu, có lẽ Trời cho mình khổ vì đang muốn tôi luyện, dạy mình những điều đẹp đẽ khác : Sự khiêm nhường, trải nghiệm nội tâm, và lòng thấu cảm. Nếu xưa kia khi hạnh phúc, mình vô tư, thì bây giờ, khi đi qua loạt đau khổ, mình có thể cảm hiểu sâu sắc được nỗi đau của mọi người, biết nâng niu trân trọng từng khoảnh khắc, từng con người, từng hạnh phúc bình thường nhất trong cuộc sống, từng ánh sáng mong manh trong cuộc đời. Một người đã trải qua nhiều như mình bây giờ hiểu rõ giá trị của sự tử tế, vẻ đẹp tâm hồn, và tình cảm con người.
Cố lên! “Chaiyo”! Có biết bao người yêu thương mình, có biết bao điều tốt đẹp! Chính mình của ngày xưa cũng đang mong chờ, khao khát được gặp lại mình, chỉ cần mình chiến thắng được bệnh tật!
Có thể hôm nay mình thi rớt, thi rớt đau đớn lắm, nhưng mình sẽ tiếp tục tìm cách, mỗi ngày, phải cố gắng tìm lại ánh sáng, từng chút một, để một ngày nào đó, mình sẽ vượt qua bài kiểm tra khó nhất trong đời - chiến thắng chính bản thân mình.
ÁNH SÁNG TỪ NHỮNG NGÀY XƯA …
Có lẽ, ai cũng từng có một thời lấp lánh. Nhưng không phải để sống trong quá khứ, mà để nhớ rằng mình đã từng sáng rực đến mức bóng tối hôm nay không thể nuốt trọn.
Quá khứ không để khoe, mà để nâng đỡ mình khi gục ngã.
Quá khứ rực rỡ không phải là điều đã mất, mà là ánh sáng, là nguồn sức mạnh dẫn lối trong những ngày tối tăm.
Mình xin cảm ơn những người đã âm thầm quan tâm, những bạn đã không ngần ngại dành thời gian ra để nhắn nhủ, chia sẻ, kể cho mình nghe những điều tưởng chừng đã ngủ quên trong quá khứ chỉ để mong muốn góp phần vực mình dậy. Những lời nhắn ấy không chỉ là tình cảm, mà là bàn tay đưa ra, là ánh sáng cho mình được nhoẻn cười thật tươi khi nhớ lại mình là ai.
Có thể ngày mai cuộc đời vẫn tiếp tục nhiều khó khăn, nỗi sợ vẫn còn đó, bệnh tật vẫn chưa thể vượt qua, nhưng nay mình biết, phía sau mình, có cả một bầu trời ký ức tuyệt vời làm điểm tựa. Điều đẹp đẽ không phải những tràng pháo tay của những ngày cũ, mà là việc ai đó vẫn còn nhớ những điều rực rỡ về mình, vào lúc mình sắp quên mất chính mình là ai.
Mình xin cảm ơn những người đã âm thầm quan tâm, những bạn đã không ngần ngại dành thời gian ra để nhắn nhủ, chia sẻ, kể cho mình nghe những điều tưởng chừng đã ngủ quên trong quá khứ chỉ để mong muốn góp phần vực mình dậy. Những lời nhắn ấy không chỉ là tình cảm, mà là bàn tay đưa ra, là ánh sáng cho mình được nhoẻn cười thật tươi khi nhớ lại mình là ai.
Có thể ngày mai cuộc đời vẫn tiếp tục nhiều khó khăn, nỗi sợ vẫn còn đó, bệnh tật vẫn chưa thể vượt qua, nhưng nay mình biết, phía sau mình, có cả một bầu trời ký ức tuyệt vời làm điểm tựa. Điều đẹp đẽ không phải những tràng pháo tay của những ngày cũ, mà là việc ai đó vẫn còn nhớ những điều rực rỡ về mình, vào lúc mình sắp quên mất chính mình là ai.
Mình viết bài blog này để trân trọng và lưu giữ lại những tình cảm đẹp, như ép một bông hoa thơm vào giữa quyển sách cuộc đời, để những khi bế tắc, tuyệt vọng, mình sẽ nhìn ngắm bông hoa mộc lành ấy mà mỉm cười, và tiếp tục cố gắng vươn lên…
"Yesterday - Today - Tomorrow
Each day is as special as you want it to be."
RELATED POSTS




















Cô ơi, cô chắc chắn sẽ không thể nhớ em là ai, nhưng kể từ lần được cô dạy đến giờ em vẫn luôn âm thầm dõi theo cô và đọc gần như tất cả những dòng tâm sự của cô trên chiếc journal dạt dào cảm xúc này. Hôm nay em cũng lấy hết can đảm để viết cho cô đôi lời mà em, cũng giống những người bạn và học trò năm xưa, đã giữ rất lâu trong lòng mà không nói. Em nhớ trong phim Tôi Là Kim Sam Soon của Hàn Quốc, có nhân vật nọ là người yêu cũ của anh nam chính, vừa chữa xong khối u ở dạ dày, cô ấy nói: "I used to shine" - và được anh bác sĩ đang theo đuổi mình đáp: "You still shine!" Cô ơi, cô cũng vậy đó ạ. Em chưa từng thấy ánh sáng của cô có lúc nào lịm tắt đi cả, thậm chí vẫn còn soi rọi đường đi của rất nhiều người - trong đó có em. Em từng sống 7 năm ở bờ Đông nước Mỹ, khu vực phía bắc, rất rét và mùa đông băng giá dài lê thê như nghìn năm vậy. Mặc dù rất depressed vì không biết sự âm u tăm tối này bao giờ sẽ chấm hết (có những ngày tưởng chết cóng trong tuyết luôn cơ hihi), nhưng em học được một điều chính mùa đông rét buốt đó mới khiến cho mùa xuân trở nên đáng mơ ước và mong chờ đến vậy, và rằng đây là vòng tuần hoàn rất đỗi bình thường của đất trời - có ngày nắng ấm thì phải có cả đêm đen lạnh lẽo. Vậy nên em nghĩ cuộc đời con người cũng giống thời tiết và cô chỉ là đang ở trong mùa đông của chính mình thôi. Mà điều đó có nghĩa là mùa xuân chắc chắn sẽ đến, cô yên tâm cô nhé! Em thấy là kể cả khi cô đang đi qua "mùa đông cuộc đời" thì cô vẫn đang rất toả sáng đó thôi, as a Super Mom of your little boy^^. Em chúc cô vững tin và tháng ngày bình an phía trước cô nhé <3
ReplyDeleteCảm ơn em thật nhiều vì đã dành tình cảm và thời gian để viết những lời chia sẻ đầy yêu thương và chân thành thế này! Cảm giác được học trò cũ vẫn nhớ đến, âm thầm dõi theo suốt cả quãng thời gian dài, rồi còn gửi gắm những chia sẻ sâu sắc, tinh tế như vậy thật sự là món quà vô cùng quý giá!
DeleteCô rất tự hào khi thấy em sinh viên của mình thật trưởng thành, sâu sắc. Cô vui khi biết em đã đi qua những năm tháng khó khăn, rét buốt nơi xứ người và vẫn càng giữ được tấm lòng ấm áp, và còn rất biết quan tâm đến người khác, trong đó có cô!
Và cảm ơn em đã nhắc với cô niềm tin rằng không có mùa đông nào kéo dài mãi mãi, những mùa xuân ấm áp sẽ luôn quay trở lại, mang theo hy vọng, bình yên và năng lượng tốt đẹp, tươi mới.
Cô chúc cho em luôn thật bình yên, đủ đầy, luôn có nắng - cả ngoài cuộc sống lẫn trong tim, và tìm thấy được thật nhiều những mùa xuân trong cuộc đời mình em nhé!
PS: Em nên cho cô biết tên và facebook của em, để cô cũng được dõi theo em nữa chứ!
Lâu rồi mình mới đọc được bài viết chạm vào cảm xúc như này. Giữa cuộc sống bộn bề cơm áo gạo tiền, Bitcoin , Bất động sản ….Các bài viết trên mạng bây giờ chỉ là tin nhanh, status đạo lý của các chuyên gia mới đọc xong 2 3 cuốn sách đã là Coaching, các drama ồn ào , các bài bán hàng, AI-generated content” thì những bài viết thật sự chạm vào cảm xúc như Idol lại trở nên hiếm vô cùng.
DeleteIdol ráng mau lành bênh tổ chức 1 buôi Fan meeting nha! Cảm tưởng nếu mình là học trò do idol dạy chắc con đường học hành của mình bế tắc và đứt đoạn từ sớm . Cô giáo vừa xinh vừa xịn như idol thì học hành j nổi. Mình rất quan ngại cho các học trò của cô.
Cảm ơn “anh ở trên”. Giờ biết “anh ở trên” tên là Việt rồi nhưng gọi “anh ở trên” nghe vẫn vui vui tếu tếu 😝
DeleteLúc nào đọc comment của Việt cũng thấy thật hài hước ! Chọc wài! Sinh viên Thy xưa ngoan lắm, sợ Thy lắm, toàn lo học thật giỏi không à !
Cô ơi, trong em hình ảnh của cô luôn sống mãi với thời gian. Em còn nhớ trong một buổi học cô cho em xem video của Nick Vujicic, lần đầu đi học mà em được chạm đến trái tim một cách sâu sắc như vậy rồi khóc ngon lành trong lớp luôn hihi. Em mong cô sẽ giữ mãi được năng lượng đó và được sống trong vô vàn tình yêu thương - gửi đến cô muôn lời chúc tốt đẹp nhất bên thềm 20/11. Em yêu cô nhiều lắm🩷
ReplyDeleteCảm ơn em nhiều lắm vì những lời nhắn thật ấm áp và dễ thương như thế này. Cảm ơn em vì đã giữ những kỷ niệm đẹp trong lòng và đã gửi đến cô nguồn năng lượng thật dịu dàng, tích cực.
Delete20/11 năm nay của cô trở nên ý nghĩa hơn rất nhiều nhờ tình cảm của em.
Chúc em luôn có thật nhiều niềm vui và thành công trong cuộc sống nha.
PS: Sao em không để tên để cho cô biết em là em nào nè? 💗
Có em ngưỡng mộ chị nữa ah cThy ơi.....Cố lên chị Thy nhé... Em chúc mọi điều thiện lành sẽ đến với chị... đâu đó, sẽ có cách đừng lo ...chị nhé
ReplyDeleteCảm ơn lời chúc tốt đẹp của em nhiều lắm nhé. Đọc những lời động viên của em chị thật sự thấy ấm lòng. Chị rất trân trọng tấm lòng của em. Chúc em lúc nào cũng bình an, và gặp thật nhiều điều may mắn trong cuộc sống nha! 💖
DeleteEm từng chập chững và vô cùng tự ti khi nhập học FTU, nhưng những bài học tiếng anh vỡ lòng năm nhất được học với cô cho em động lực vươn lên rất nhiều. Nên em cũng hi vọng như những cảm hứng cô truyền đi, thì giờ cô sẽ có thêm nhiều năng lượng và niềm tin để vượt lên những "thử thách của cuộc đời" để mình đi đến những điều tốt đẹp đang chờ đợi ở phía trước ạ.
ReplyDeleteEm ơi, em là em nào vậy?
DeleteCô cảm ơn em rất nhiều vì những lời chia sẻ, động viên, và lời chúc thật chân thành thế này nha. ❤️
Nghe em kể rằng những buổi học năm nhất với cô đã truyền cảm hứng, giúp em tự tin vươn lên chính là niềm vui rất ý nghĩa đối với cô đó!
Chúc em luôn vui khỏe, may mắn và không ngừng tiến về phía trước thật tốt đẹp em nhé!
Cô ơi em từng đươc may mắn học với cô cô1 học kì ở FTU FTU và em vẫn nhớ mãi về cô tới tận bây giờ. Em rất ngưỡng mộ và quý mến cô. Em vô tình thấy blog này được cô chia sẻ trên facebook và em đã đọc hết. Không biết cô đã phải trải qua những chuyện gì nhưng em mong cô sẽ vượt qua tất cả và sống thật hạnh phúc cô nhé. Cô vẫn luôn tuyệt vời ạ. Chúc cô mọi điều tốt đẹp cô nhe
ReplyDeleteCảm ơn em rất nhiều! Biết rằng có những học trò vẫn nhớ đến cô sau ngần ấy năm, và dành cho cô sự quý mến như em, với cô là một món quà vô giá. 💖
DeleteNhững lời chúc và sự động viên của em đã tiếp thêm sức mạnh cho cô. Cô cảm ơn em thật nhiều và cũng chúc em luôn khỏe mạnh, vui vẻ, và gặp được thật nhiều điều tốt đẹp trong cuộc sống. 🌿✨
Cô trân trọng tình cảm của em lắm!
Ps: Em để lại tên hay facebook để cô biết được là em nào nha
Khoa Thy ơi, đọc bài viết này của bạn mình xúc động và vui lây cùng bạn. Kể từ khi tình cờ bước vào trang blog của bạn mình bị cuốn theo từng bài viết, blog của bạn trở thành nơi mình thường ghé thăm mỗi khi rảnh rỗi. Bạn có dự định xuất bản sách không Thy ơi? Các bài blog của bạn gom lại thành một quyển sách tuyệt vời luôn đó, nếu một ngày bạn ra sách mình sẽ rước về kệ ngay và luôn hhihi.
ReplyDeleteCàng biết về bạn mình càng tâm phục bạn hơn, hiểu vì sao những giải thưởng danh giá nhất được trao cho bạn hoàn toàn xứng đáng. Mọi thứ tốt đẹp ở bạn vẫn luôn còn đó và nhiều hơn trước nữa, mong bạn sớm mau hồi phục về sức khoẻ tinh thần và thể chất để một ngày không xa bạn lại toả sáng thêm lần nữa nha. Happy Teacher Day 2025 nhé cô giáo Khoa Thy! ❤️
p/s: Nói thật mình là nữ mà còn bị cuốn hút bởi ngoại hình xinh đẹp, duyên dáng, tài năng xuất chúng của bạn nữa là các bạn nam hehe ^^
Thân,
Lan
P/S chuẩn quá bạn ơi ! Kiểu bạn nam nào xung quanh mà quen biết idol Thy lỡ chẳng may lại là bạn bè nhau thì rất dễ kiểu mấy ngày lễ tình yêu, 8/3 .....đi tặng quà sẽ gặp nhau và ôm nhau vỡ òa cảm xúc " Ơ mày cũng thích idol Thy à ! " .
DeleteThật vui khi biết có Lan vẫn thường ghé thăm blog nhỏ của Thy. Thời buổi bây giờ ít ai thích đọc lắm. Lan là một người rất đặc biệt, sâu sắc và giàu tình cảm nên mới thích đọc blog Thy đó! Những gì Lan viết lan tỏa sự tử tế và ấm áp. Thy cảm ơn Lan vì đã dành cho Thy nhiều tình cảm đẹp và chân thành đến vậy! 💕
DeleteThy nghĩ một ngày nào đó khi già, Thy sẽ viết hồi ký. Nếu một ngày nào đó có đủ duyên để gom thành sách, Thy sẽ báo cho Lan đầu tiên luôn nha. 😄📚 Nhưng Lan phải để lại facebook của Lan để Thy cũng được theo dõi Lan và liên lạc với Lan nhé!
Thy cảm ơn lời chúc và động viên của Lan rất nhiều. Chúc Lan luôn vui khỏe, tràn đầy năng lượng và tiếp tục lan tỏa sự ấm áp, tử tế của bạn đến mọi người xung quanh nha!
PS: haha hồi xưa thôi nha, giờ T te tua lắm! 😝
to Việt: bạn Việt lại hài hước vui tính nữa rồi ! 😆 Sự thật là xưa nay nào có ai tặng gì cho T đâu
DeleteCô Thy ơi, chúc mừng cô ngày 20/11 thật vui! Em vẫn nhớ những ngày học lớp Tiếng Anh của cô ở Ngoại Thương. Dù đã gần 10 năm rồi nhưng em vẫn nhớ dáng người và giọng nói dịu dàng của cô. Cô luôn là niềm ngưỡng mộ của tụi em đấy ạ. Thỉnh thoảng sau này cô nghỉ dạy, tụi e thỉnh thoảng vẫn hỏi nhau không biết dạo này cô thế nào. Em mong cô có thật nhiều sức mạnh để vượt lên hiện tại, sẽ luôn rạng ngời và hạnh phúc như cô Khoa Thy của tụi em.
ReplyDeleteP/s: Em biết cô đã đọc rất nhiều sách và tìm hiểu rất nhiều phương pháp rồi nhưng vẫn muốn hỏi thử cô từng thử thiền Vipassana chưa ạ? Bản thân em cũng có những thời gian kiệt quệ cả thân và tâm nhưng may mắn có dịp thực tập thiền và cảm thấy cuộc đời mình thay đổi rất nhiều. Nếu cô cần thêm thông tin thì nhắn em cô nhé.
Cảm ơn em rất nhiều vì những lời chúc và những dòng chia sẻ đầy tình cảm gửi đến cô. Cô xúc động khi nhớ lại những ngày tháng dạy các em ở Ngoại Thương – thật vui khi biết rằng những tình cảm đẹp về cô vẫn còn đó dù đã sau hơn 10 năm.💕
DeleteCô cũng cảm ơn em đã chia sẻ với cô về thiền Vipassana nha!
Cảm ơn em đã luôn dành tình cảm cho cô. Cô chúc em luôn vui khỏe, hạnh phúc và tỏa sáng trên con đường của riêng mình.
PS: cho cô biết tên em nhé 😉
Bạn có thể tưởng tượng được Thy đã trải qua nhiều gian nan cỡ nào. Vì cuộc sống ở nước ngoài không dễ dàng gì, nhất là khi gặp sóng gió mà phải đương đầu một mình. Nhưng ở hiền, gặp lành. Hy vọng giai đoạn khó khăn nhất đã qua, sắp tới sẽ là một trang mới để Thy lại trở lại là chính mình và lấp lánh như xưa hơ. Thy cố lên nha! Chúc Thy giữ vững tinh thần và sức khỏe!
ReplyDeleteCảm ơn Hải Liên rất nhiều! 🤗 Thy thực sự trân trọng những lời chia sẻ, động viên, và lời chúc chân thành của Liên dành cho Thy. Những khó khăn hiện tại thôi thì cũng đang giúp Thy học được nhiều điều và dạy Thy biết quý trọng mọi thứ dù là bình thường nhất trong cuộc sống. Thy cũng chúc Liên thật nhiều sức khỏe và niềm vui bên gia đình nhỏ của Liên nha! ❤️
DeleteHi Thy, mình là Minh Hằng - bạn học cấp 2 với Thy, chắc có thể Thy không nhớ H vì hồi xưa tụi mình cũng ít chơi chung. Hôm nay có 1 bạn gởi cho H xem blog của Thy thì mình mới vào xem bài blog này. Thy vẫn viết văn hay như xưa làm H xúc động lắm. H cũng hơi đắn đo khi viết những dòng này cho Thy vì sau khi hết cấp 2 thì tụi mình cũng không còn trao đổi gì nữa, tới bây giờ là hơn 20 năm rồi. Qua những dòng chữ, mình đoán hành trình mà bạn đã và đang đi qua không hề đơn giản, nhưng Thy hãy tiếp tục giữ tinh thần lạc quan và giữ mãi nụ cười của bạn. H chúc Thy sau cơn mưa trời lại sáng và sức khỏe cũng sẽ tốt hơn, bạn không đơn côi đâu vì còn có gia đình, người thân, bạn bè thân thiết và cả bạn bè rất xưa là Hằng sẽ luôn ở bên Thy.
ReplyDeleteThy rất vui khi nhận được tin nhắn này của Hằng! Cảm ơn Hằng đã đọc và dành thời gian để viết cho Thy nha. Đọc tin nhắn của Hằng mà Thy vừa bất ngờ vừa xúc động luôn.💖
DeleteThy tất nhiên còn nhớ Hằng chứ sao không nhớ! Tiêu Vũ Minh Hằng nè, xưa Hằng tóc ngắn, hay chơi thân với Ngân Hà! Những ký ức thời tụi mình cấp 2 Thy vẫn nhớ hết đó! 😉
Thy cảm ơn Hằng rất nhiều vì những lời động viên và lời chúc thật chân thành dành cho Thy. Thật vui khi biết rằng dù mấy chục năm trôi qua, tình bạn xưa càng ấm áp như thế này. Biết rằng vẫn có những người bạn tốt như Hằng quan tâm, ủng hộ thì thật sự là một món quà tinh thần lớn cho Thy.
Thy cũng mến chúc Hằng luôn bình an, thật nhiều niềm vui và thật nhiều sức khỏe nha 🤗
PS: Ủa bạn nào gửi Hằng blog của Thy vậy? Bạn cấp 2 hay ai vậy Hằng?
Hằng cũng bất ngờ khi Thy còn nhớ chi tiết vậy luôn. Hiện giờ bạn bè cấp 2 thì Hằng cũng chỉ còn liên lạc với vài người, như là: Hải Thanh, Thanh Phương và Hoài Trâm, không biết Thy còn nhớ 3 bạn này không nè? Trước dịch Covid thì Hằng vẫn còn giữ liên lạc với Ngân Hà, nhưng giờ thì mất liên lạc hoàn toàn, Hằng có nhắn qua zalo nhưng cũng không thấy hồi âm.
DeleteMấy năm gần đây Hằng ít dùng FB mà chỉ liên lạc qua zalo là chính. Người gởi đường link blog này cho Hằng là Hải Thanh đó Thy, cũng là bạn cấp 2 với tụi mình. Thanh biết Hằng ít xài FB nên có thông tin gì của bạn bè trên đó thì Thanh cũng hay gởi cho Hằng cập nhật, hihi.
Giờ mà có thể gặp lại những bạn học cấp 2 cũ ngồi ăn uống, ôn lại chuyện xưa thì chắc vui lắm. Nhưng chắc là khó có dịp, vì ai cũng có gia đình hoặc đang ở xa. Lần đầu chúng mình gặp nhau là năm 12 tuổi, chớp mắt đã hơn 20 năm rồi, nhanh thật ha.
Bây giờ thì Thy có thêm 1 fan trên blog này là Hằng rồi nè, Thy là crush quốc dân đối với bọn con trai, còn đối với Hằng thì Thy là idol văn chương từ đó tới giờ. Mong Thy luôn giữ vững tinh thần này, khi nào mệt mỏi thì Thy tạm nghỉ ngơi, khi nào khỏe hơn thì lại chia sẻ với mọi người về cuộc sống của Thy qua những blog này nha. Chứ đừng từ bỏ hoặc khép mình với mọi người nha bạn xinh đẹp của tui ơi.
Mới đó thôi mà đã hơn hai mấy năm rồi ha! Thy vẫn còn nhớ ba bạn Hải Thanh, Thanh Phương với Hoài Trâm nha Hằng! Xưa Hằng chơi chung nhóm mấy bạn toàn cao cao trong lớp ko hà. Phải cảm ơn Hải Thanh đã giúp Hằng vô blog này để tụi mình kết nối lại. Hằng cho Thy gửi lời hỏi thăm Hải Thanh và các bạn khác luôn nha. Thy giờ đang te tua quá, nhưng nếu có duyên biết đâu sau này mình còn lại gặp được nhau.
DeleteThy thường im lặng, không cập nhật nhiều, nhưng thỉnh thoảng T vẫn viết blog, viết cũng suốt mấy chục năm nay rồi đó, Thy sẽ không bỏ blog đâu, khi nào rảnh Hằng cứ ghé đọc ha. 🤗
Thy cảm ơn Hằng nhiều lắm vì đã quan tâm, chân thành ủng hộ Thy và gửi cho Thy những lời động viên và tình cảm thiệt quý như thế này. Những lời này giúp Thy có thêm động lực để học mỉm cười, mở lòng hơn với mọi người, vì biết vẫn còn có những tấm lòng tốt, dễ thương như Hằng nè! 💖🌙
T vừa đứng dựa tường vừa đọc post này của m. Đoạn đầu đọc thấy dễ thương quá đi, càng đọc càng thấy mình rưng rưng, đọc hết thì giọt nước mắt lăn dài. Hôm trước thấy m đăng bài trên FB, t thả tim rồi vô blog m đọc, nhưng cũng chưa biết nên hỏi thăm thế nào. Thỉnh thoảng t hay dọn dẹp friendlist trên FB, thấy tên m k có hình đại diện, cũng lâu k hoạt động, nhưng t vẫn để lại đó, vì tin rằng ngày nào đó sẽ có tin bài mới. Gửi tới m cái ôm, và tiếp sức tiếp sức m nha. Ánh sáng vẫn ở đó, cũng như m vẫn luôn là ánh sáng trong lòng nhiều người 💪
ReplyDeleteDiệu Trang thương mến!
DeleteTrong lúc nhiều bạn bè hoặc những người bạn t tưởng là bạn thân cư xử lạnh nhạt, dửng dưng, quay lưng hoặc nhiều người xóa friend t thì m vẫn giữ t trong friend list, tin rằng t sẽ quay lại, rồi heart ủng hộ và còn comment trên blog động viên t, đây là tình bạn đẹp chân chính! T thật sự rất cảm động! Cuộc đời t quá nhiều sóng gió và hiện vẫn phải đối mặt với các thế lực thù địch, tiêu cực, nên cái ôm, và sự chia sẻ của m là nguồn năng lượng đẹp quý giá mà t vô cùng trân trọng!
Cám ơn m rất nhiều vì đã dành thời gian đọc, chia sẻ và gửi những lời chân thành này đến t nha! T xin chúc m luôn vui khỏe, thành công và hạnh phúc 🤗💖
Những tháng ngày này và những tháng ngày sắp tới cũng vẫn lấp lánh nhé Thy, chỉ là theo một cách khác thôi. Giông bão cũng vẫn đẹp, bởi vì nhờ có nó mà chúng ta mới thấy chúng ta mạnh mẽ và may mắn đến nhường nào khi bản thân mình vẫn không buông tay và còn rất nhiều người yêu thương ta. Đừng để cho một người đã bước ra khỏi cuộc đời mình làm cho mình đau khổ thêm nữa Thy nhé. Thương lắm...
ReplyDeleteThủy ơi, Thy cảm ơn Thủy nhiều vì những lời an ủi và tình thương mến dành cho Thy.
DeleteNhững gì Thy chia sẻ trên blog chỉ là một góc chung chung rất nhỏ thôi, nên có thể làm cho mọi người hiểu lầm. Thy không xoay quanh việc đau khổ vì người đã bước ra khỏi đời mình đâu, mặc dù rằng họ vẫn ko chịu thật sự bước ra khỏi đời T mà vẫn rất độc hại, thù địch, thường xuyên gây sự. Thy gặp thử thách nghiêm trọng khác nhưng do chưa thể vượt qua nên Thy ko than kể lên blog.
Thuỷ nói đúng, điều quan trọng là mình biết được mình vẫn được nhiều người yêu thương. Thy biết ơn vì vẫn có những người thương quý mình giống như Thủy vậy!
Thy ơi, đọc mà không biết nói gì hơn, mình cũng từng chìm trong bóng tối, loay hoay tìm kiếm ánh sáng như Thy hiện tại. Thy đã sẵn mang ánh sáng rồi, hãy thắp nó lên nha. Phải chi có thể làm điều gì đó cùng Thy để Thy có thêm nhiều niềm vui và để được thấy lại nụ cười vô tư của bạn ngày trước.
ReplyDeleteMong bạn luôn bình an.
- một người bạn cũ của Thy
Cảm ơn “người bạn cũ của Thy”! Sao bạn lại giấu tên không cho Thy biết tên vậy nè?
DeleteThy cảm ơn bạn nhiều lắm vì đã viết cho Thy những lời ấm áp như vậy. Đọc được tin nhắn của bạn, Thy xúc động và vui lắm khi biết rằng vẫn có người bạn quan tâm, muốn giúp đỡ mình, mong thấy mình cười, và mong mình bình an - điều đó quý giá lắm.💖
Thy cũng chúc bạn luôn an yên và thật hạnh phúc nha người bạn tốt của Thy!
Yêu Thy khi nào ko biết, vậy là từ nay Thy “available” rồi. Ex của Thy có làm tỷ phú không có Thy cũng vô nghĩa thôi. Thậm chí không có Thy chắc mất luôn cái “vibe tỷ phú” ấy chứ.
ReplyDeleteTiền thì quan trọng thật, nhưng ở Mỹ người ta coi trọng đam mê hơn. Chục công ty lắm tiền vẫn ko dat được tham vọng vì ko tuyển được kỹ sư giỏi. Do đó yếu tố con người quan trọng. Có tiền thì làm được nhiều thứ, tìm người đẹp cũng không khó, nhưng Thy là phiên bản God tạo ra, độc nhất vô nhị. Có cố clone Thy thì cũng không bao giờ thành Thy được!
Hôm nào rảnh đi uống Starbucks, KThy!
Cảm ơn bạn đã chân thành chia sẻ. Đọc comment của bạn vừa thấy vui vừa thấy ngại nữa. Thy single, không yêu ai, nhưng chưa chắc “available” đâu nha 😆 .
DeleteBạn nói đúng, giá trị của con người vượt xa mọi thứ vật chất hay tiền bạc 👍. Mọi chuyện quá khứ Thy không suy nghĩ nhiều. Thy giờ chỉ tập trung lo cuộc sống hiện tại thôi.
Comment của bạn rất dễ thương, nhưng mà bạn ẩn danh nên Thy chưa biết bạn là ai hết đó ?
Gửi cô Khoa Thy,
ReplyDeleteEm vẫn nhớ hình ảnh cô mồ hôi lăn dài trên trán, trong căn phòng lâu 5 trường mình những buổi trưa hè mà lại không có máy lạnh. Em vẫn còn nhớ như in những buổi cô dạy về kĩ năng thuyết trình bằng tiếng anh cho tụi em, cách cô nhấn giọng, body language, cho tới ánh mắt. Với em cô không chỉ giỏi chuyên môn, mà còn đa tài và đa cảm, và hơn hết nét charming và grace của cô toát ra một cách tự nhiên khiến cho một nam sinh như em vô cùng ngưỡng mộ.
Đã lâu không nghe tin tức của cô hôm nay đột nhiên bạn cùng lớp đại học gửi cho em, em đọc và thấy bùi ngùi khi đọc những dòng viết về những điều trắc trở trong cuộc sống của cô.
"If you can keep your head when all about you
Are losing theirs and blaming it on you,
If you can trust yourself when all men doubt you,
But make allowance for their doubting too;
If you can wait and not be tired by waiting,
Or being lied about, don’t deal in lies,
Or being hated, don’t give way to hating,
And yet don’t look too good, nor talk too wise:"
Mỗi lúc em bị hiểu lầm, bị nghi ngờ, bị thua thiệt, thất bại thì bài thơ If của Kipling vẫn hay đem ra đọc chậm chậm để tự an ủi chính mình. Em mong cô đọc được bài thơ này và cũng được thấy an ủi một chút.
Cô ơi, không phải ngẫu nhiên có nhiều học sinh comment thể hiện sự yêu mến cô như vậy! Em đang mơ mộng nếu cô dạy đi dạy lại dù là bất kì kiến thức hay kĩ năng gì em cũng đóng tiền ngồi nghe cô giảng ấy.
Đọc những dòng em viết, cô thật sự xúc động. Cô cũng nhớ nét chăm chú, dễ thương của các em, nhớ những bài thuyết trình đầy cố gắng của các em. Cô thật thấy thương và thấy vui nhiều hơn là thấy nóng, thấy mệt em ạ!
DeleteCảm ơn em vì sự tinh tế, sâu sắc và lòng yêu mến dành cho cô. ❤️ Những lời chân thành này của em quý giá hơn bất kỳ món quà nào. Cô thật sự hạnh phúc khi biết mình vẫn còn được thương, được nhớ đến bằng những ký ức thật đẹp dù thời gian đã trôi qua ngần ấy năm. Đối với cô, sự trưởng thành và tình cảm của học trò luôn là niềm tự hào và hạnh phúc vô giá.
Cảm ơn em đã chia sẻ bài thơ cho cô. Những lời động viên và tình cảm của em đã giúp nâng đỡ tinh thần cho cô rất nhiều.
Em nói em sẽ “đóng tiền ngồi nghe cô giảng” làm cô bật cười. 😆 Biết rằng mình được quý mến như vậy thật sự là một điều may mắn.
Cô tự hào vì từng được dạy một sinh viên như em. Cô chúc em luôn vui khỏe, thành công, giữ được sự tinh tế, và tấm lòng đẹp như thế này em nhé. 🌷
Nếu một ngày nào đó em cần chia sẻ, hoặc đơn giản chỉ muốn kể cho cô nghe em đang sống thế nào, cô luôn sẵn lòng lắng nghe em nha.
PS: Cô rất muốn biết danh tính của người đã viết những lời dễ thương này gửi đến cô! 😉
em là Bửu Ý K50B ạ!
Deletecô nhớ tên em - Cao Lâm Bửu Ý! 🤗
DeleteCô ơi, cô biết gì không? Ai ở đây cũng đều thương cô thiệt nhiều hết á. Em đọc bài viết này và em biết ơn tất cả mọi thứ cô đã làm, đang làm và sẽ làm trong cuộc sống này để tất cả chúng em- những học sinh may mắn của cô, tất cả bạn bè- những người có thể cười ngốc nghếch vì cô, gia đình vô cùng thương quý- những người yêu cô vô điều kiện vẫn được hạnh phúc. Hạnh phúc chỉ bởi vì cô vẫn đang biểu hiện ở đây, vẫn đang có mặt trọn vẹn như hoa thắm tươi cũng tốt mà như gai nhọn lại càng hay. Vì đó mới là bản thân cô, toàn hảo một cách chuẩn xác, lấp lánh một cách sâu sắc, và chân thật một cách rất đời. Chà chà, em đang đua để xem viết có hay hơn cô không nè. Cô chấm điểm cho em đi hihi.
ReplyDeleteSự có mặt của cô, của em, của tất cả mọi người sẽ luôn là một món quà tuyệt vời cho một ai đó. Em thấy chỉ một thôi cũng là tất cả điều mình cần rồi vì món quà đó sẽ được một người ấy trao cho một người khác nữa. Vậy là quá đủ. Sự có mặt của cô đã luôn, sẽ là món quà cho rất nhiều người. Lũ học sinh chúng em đã nhận món quà ấy từ nhiều năm về trước, vẫn đang nhận món quà ấy ngay lúc này. Và dù lúc cô là ánh sáng, hay bóng tối, chúng em đều được nhận quà. Sướng thế chứ lị. Vì em thấy bóng tối cũng cần thiết như ánh sáng, vì ánh sáng cũng là bóng tối. Vì cô hôm nay chính là điều tuyệt vời nhất khi thấy được rõ ánh sáng và bóng tối trong show diễn của đời mình. Em chúc cô không cần phải gồng mình lên chiến đấu với bóng tối nữa cũng không cần phải ngưỡng mộ ánh sáng lấp lánh nữa, em chúc cô tìm được cách chơi chủ động và vui vẻ với cả ánh sáng và bóng tối đời mình ạ ❤❤❤
Em viết thế này cô đọc, chấm điểm bài viết của em cho vui ạ, chứ nếu em viết có gì sai sót và cảm giác không thấu cảm được cho tình trạng của cô thì em xin cô cứ trừ điểm thẳng tay, cho em 5 điểm thôi em cũng vui rồi ạ. Đừng là 0 điểm vì em cũng đang còn íu đuối lắm, sợ 0 điểm về buồn mất mấy ngày không lại sức được để viết bài tiếp theo đâu cô ạ hihi
P/s: Dạ em không biết rõ tình trạng bệnh tình thể chất và tinh thần của cô nghiêm trọng như thế nào và cô đã tìm được sự trợ giúp hiệu quả mà cô cần chưa ạ. Em rất rất hy vọng cô có thể tìm được sự trợ giúp chuyên môn tốt và một cộng đồng thương yêu nữa ạ. Em mừng vui khi thấy ở đây cô đang có một cộng đồng thương yêu như vậy. Nhưng nếu có một cộng đồng offline sẽ càng tuyệt hơn nữa. Có thể lũ học sinh chúng em sẽ làm được một cộng đồng thương yêu offline nếu khi nào cô sẵn sàng về với chúng em ạ.
Thương cô thật nhiều! Học trò từng dở tiếng anh nay đã giỏi hơn xíu của cô- khóa K49E - A16.
Cảm ơn em “Học trò từng dở tiếng anh nay đã giỏi hơn xíu của cô- khóa K49E - A16”. Em ký tên thật dài, nhưng rốt cuộc lại chẳng chịu để lại tên hay cái Facebook nào hết trơn hà!
DeleteCô đâu có dạy môn Tiếng Việt đâu mà đòi cô chấm điểm cho em nè, mà nếu phải chấm, cô sẽ phải trừ điểm em về cái tội dám giấu danh tính, ký tên dài ngoằng mà không cho cô biết em là ai để cảm ơn. 😄
Rồi còn đùa là "đua" văn với cô nữa chứ. 🤣 Cô đọc comment của em mà cười hoài. Cảm ơn em rất nhiều vì những lời thật dễ thương, chân thành, và mang cả chút nghịch ngợm rất đáng yêu nữa.
Những chia sẻ của em rất hay và đẹp. Câu “vì ánh sáng cũng là bóng tối” mang triết lý sâu sắc quá khiến cô phải suy nghĩ. Cô rất trân quý những chia sẻ của em. 😉
Đã hơn chục năm trôi qua rồi mà em vẫn còn thương quý cô và dành thời gian, tình cảm ra viết gửi cô cái comment vừa đẹp, vừa vui và vừa dài kỷ lục này khiến cô thấy hết sức cảm động, hạnh phúc, và ấm lòng. ❤️🤗
Cô thấy mình rất may mắn khi được dạy những học trò dễ thương như em! Cô chúc em học trò đáng yêu của cô luôn thật nhiều sức khỏe, thành công, và hạnh phúc trong cuộc sống em nhé! 💕
Dạ em đợi coi được mấy điểm mới dám để lại tên, điểm thấp cái là úm luôn 😄
ReplyDeleteEm cảm ơn lời chúc yêu thương của cô ạ. Trộm vía em cũng ngoan, biết nghe lời nên em sẽ làm như lời cô dặn ạ 🥰🌸🌷
Em tên là Thảo Tiên, fb là Mina Tran ạ ( mấy ngày gần đây em có thêm tên Xuân Tâm nữa, em thấy cũng hay, tên cũng đẹp, nên em cũng thích tên này 😍
haha em thật là dễ thương!
DeleteThảo Tiên - Mina Tran - Xuân Tâm, tên nào cũng đều xinh.
Cô accept facebook em rồi nha ❤️
Dạ, em thấy cô rồi ạ 🥰🌷🍓
ReplyDelete