![]() |
Hôm rồi, mình viết thêm được một bài thơ vu vơ.
Có lẽ điều đẹp nhất mà nỗi buồn mang lại cho mình chính là thơ.
Có lẽ điều đẹp nhất mà nỗi buồn mang lại cho mình chính là thơ.
Nỗi buồn không tặng mình bánh, chẳng cho mình hoa, nhưng lại dúi vào tay mình mấy câu thơ ngẫu hứng. Nhờ ôm cả đống tâm sự trong lòng mà mình chỉ cần nghiêng trái tim một chút, thơ đã tự đổ tràn ra.
Ngẫm cũng thật lạ, nỗi buồn mà hóa ra lại cũng có thể làm mình vui. Những câu thơ nhỏ bé xinh xinh, hiền lành như mấy bông hoa dại mọc lên từ nỗi buồn nhưng vẫn gắng vươn mình ra ánh sáng, nở đẹp vô tư, vui là được sống. Chẳng cần ai chăm, chẳng cần ai trông, chẳng cần ai khen, hoa vẫn nở. Mình đọc lại thơ mình viết thấy vui vui, như bỏ bớt được một nắm buồn ra ngoài, vơi bớt đi chút trĩu nặng ưng ức trong tim, thế giới dường như bớt nặng nề hơn một chút. Dù nỗi buồn có lớn hay bất lực đến đâu, đời vẫn có thể từ đó nở ra những điều đẹp đẽ.
Đôi khi, mình tự hỏi, nếu không có nỗi buồn, liệu có bao giờ mình viết được những bài thơ thế này không?
Nếu không có nỗi buồn, có lẽ mình đã được sống vui tươi, tự do, hồn nhiên biết bao, song chắc chắn sẽ đánh rơi mất cái sâu sắc, dịu dàng, thấu cảm mà chỉ những người từng đi trong nỗi buồn mới có.
Biết đâu, mai này mở lại những dòng thơ này, mình sẽ nhoẻn cười mà nói: “Thơ này viết lúc mình buồn lắm, vậy mà cũng đẹp ghê.”
Và nó đây - bài thơ “Nằm viết đỡ buồn” - cùng với những hình minh hoạ cho lời thơ thật đáng yêu, khiến mình vừa ngắm nghía, vừa mỉm cười…
Và nó đây - bài thơ “Nằm viết đỡ buồn” - cùng với những hình minh hoạ cho lời thơ thật đáng yêu, khiến mình vừa ngắm nghía, vừa mỉm cười…
Trong lòng nhiều buồn quá
Nhặt đôi chút viết ra
Chênh vênh như chiếc lá
Thả theo dòng trôi xa
Nhặt đôi chút viết ra
Chênh vênh như chiếc lá
Thả theo dòng trôi xa
Trong lòng buồn nặng quá
Mang ra vắt thành thơ
Rơi nỗi buồn trong mắt
Rớt nỗi buồn trong tim
Trong lòng buồn rộng quá
Gom lại như cánh đồng
Mong manh nhành hoa dại
Nở không nài ai trông
Trong lòng buồn sâu quá
Vớt lên một biển tình
Bầu yên bình gắng tạo
Sóng vỡ trào lao đao
Buồn, thế là nằm viết
Vu vơ cho đỡ buồn
Cho đỡ sâu, đỡ rộng
Cho đỡ sầu, đỡ đau
Mình chẳng nói gì đâu
Chỉ bỏ vào thơ nhỏ
Lấy buồn từ chiếc giỏ
Chưng nấu thành rượu thơ
Mang ra vắt thành thơ
Rơi nỗi buồn trong mắt
Rớt nỗi buồn trong tim
Trong lòng buồn rộng quá
Gom lại như cánh đồng
Mong manh nhành hoa dại
Nở không nài ai trông
Trong lòng buồn sâu quá
Vớt lên một biển tình
Bầu yên bình gắng tạo
Sóng vỡ trào lao đao
Buồn, thế là nằm viết
Vu vơ cho đỡ buồn
Cho đỡ sâu, đỡ rộng
Cho đỡ sầu, đỡ đau
Mình chẳng nói gì đâu
Chỉ bỏ vào thơ nhỏ
Lấy buồn từ chiếc giỏ
Chưng nấu thành rượu thơ
Tâm hồn cần thanh lọc
Tâm sự như chuỗi ngọc
Lóng lánh nhờ câu thơ
Trong mình còn đốm lửa
Chưa tắt giữa u hoài
Tin vào một ngày mai
Nằm viết vì hạnh phúc
KhoaThy
30/11/2025
"Yesterday - Today - Tomorrow
Each day is as special as you want it to be."
RELATED POSTS









Mấy bức hình minh họa trong mấy post dạo gần đây là chị Thy tự vẽ hả chị? Em nhìn mãi không chán. Trong trẻo và có hồn lắm đó chị. Em chúc chị luôn bình an & hạnh phúc.
ReplyDeletehồi xưa chị vẽ bằng AI là Adobe Illustrator còn gần đây c chuyển qua vẽ cũng bằng AI mà là Artificial Intelligence em ạ! 😆 Chị describe cật lực lắm AI mới tạo ra được mấy cái hình đúng theo ý c nên c thích ngắm lắm!
DeleteChị cảm ơn lời chúc của em nhiều! Chị cũng chúc em luôn khỏe mạnh và hạnh phúc nhé! 🌼
PS: Em nào sao ko để tên để cho c biết nè