Monday, August 27, 2007

Entry for August 27, 2007

Đi học về, sổ mũi, mệt mỏi, nhức đầu, bực mình, thất vọng, chán nản, ức chế!!! Muốn mỉm cười một cái cho bình tĩnh lại, mà cười không nổi .
Trên đường về, gặp một vài đứa bạn vụt ngang qua, nhoẻn cười với mình, thấy an ủi một chút.
Bước vào nhà, mở tủ lạnh, định nóc hết chai nước cho hạ nhiệt thì thấy một đĩa nho, một đĩa thơm ướp lạnh tinh tươm…ánh đèn vàng tủ lạnh bỗng dưng ấm áp…
Rồi nói chuyện với Litt ^^ ^^.
Mọi chuyện ở trường thì vẫn thế, vẫn chán nản như thế, nhưng nghĩ tới mẹ đã yêu thương để sẵn hai món trái cây cho mình, nghĩ tới có Litt gần gũi động viên, nghĩ tới một vài nụ cười… tự nhiên mày bớt nhíu lại, lòng chợt thoải mái hơn, dễ chịu hơn, thấy hạnh phúc và có thêm chút gì tươi tắn…Nói chính xác là thấy mình vừa được tiếp thêm sức lực ^_^ Good luck to KT nhé!

***

Còn bây giờ là một câu chuyện nhỏ:
Đã lâu lắm rồi, ở một nơi nọ có một cây táo to. Hằng ngày có một cậu bé rất thích đến chơi với cây táo. Thời gian qua đi và cậu bé trưởng thành, cậu bé không còn chơi với cây táo như ngày xưa nữa.
Một ngày, cậu bé trở lại chỗ cây táo. Cây táo buồn rầu nói: “Đến đây chơi với tôi”. “Tôi không còn là con nít nữa, tôi không thích chơi quanh gốc cây nữa” - cậu bé trả lời - “Tôi cần đồ chơi và tôi cần tiền để mua chúng”. “Xin lỗi, nhưng tôi không có tiền... nhưng cậu có thể bứt những trái táo của tôi đem bán chúng đi, và cậu sẽ có tiền”. Cậu bé rất cảm động và vui vẻ bứt tất cả những trái táo mang đi. Từ đó cậu bé không trở lại nữa.
Cây táo buồn lắm và một ngày kia cậu bé - bây giờ đã là một thanh niên- trở lại. Cây táo rất xúc động. “Đến chơi với tôi” - cây táo nói. “Tôi không có thời gian để chơi, tôi phải làm việc nuôi gia đình. Chúng tôi cần một ngôi nhà để trú thân, ông có giúp được tôi không?”. “Xin lỗi, nhưng tôi không có nhà. Nhưng anh có thể chặt cành của tôi để làm nhà cho anh”. Và thế là anh thanh niên vui vẻ chặt hết những cành cây táo mang đi. Cây táo rất vui vì thấy anh ta hạnh phúc.
Rồi một ngày mùa hè nóng bức, cậu bé - bây giờ đã là một trung niên-trở lại và cây táo lại rất vui. “Đến chơi với tôi” - cây táo nói. “Tôi buồn quá vì tôi sắp già rồi, tôi muốn đi du ngoạn trên biển để thư giãn. Ông có thể cho tôi một cái du thuyền được không?” - người trung niên nói. “Hãy lấy thân tôi để làm thuyền cho anh” - cây táo trả lời. Và người trung niên đã chặt thân cây táo làm một cái thuyền. Ông ta đi rất xa và không xuất hiện trong một thời gian dài.
Cuối cùng, sau nhiều năm cậu bé - bây giờ đã là một ông lão - cũng trở lại. “Tôi thực sự không còn gì cho cậu... ngoại trừ duy nhất một thứ sót lại đó là ụ rễ đang chết của tôi” - cây táo nói trong nước mắt. “Bây giờ tôi không cần gì nữa, chỉ một chỗ để nghỉ ngơi, tôi đã mệt mỏi sau bao năm” - ông lão nói. “Tốt rồi! Thế thì gốc cây già là nơi khá tốt để dựa lưng thư giãn, hãy đến đây, ngồi xuống và nghỉ ngơi” - cây táo năn nỉ. Ông lão ngồi xuống, cây táo rất vui và mỉm cười trong nước mắt.
Đây là câu chuyện dành cho mọi người. Cây táo giống như cha mẹ chúng ta vậy. Khi còn trẻ, ta thích chơi với bố, mẹ. Khi trưởng thành, ta ra đi và chỉ trở lại khi cần gì đó hoặc khi gặp trở ngại trong cuộc sống. Bất luận thế nào, cha mẹ vẫn luôn chờ ta và cho ta tất cả những gì có thể để làm ta hạnh phúc. Bạn có thể nghĩ cậu bé đối xử tàn nhẫn với cây táo, nhưng đó là cách mà tất cả chúng ta đang làm với cha mẹ mình.
(Sưu tầm)
***

Chuyện này Thy đọc cũng lâu rồi. Khi đó thấy hay nên đã send to all list, không biết có ai còn nhớ không… Nhân lễ Vu Lan, dành ít thời gian để nghĩ đến ba mẹ, đến gia đình…và rồi nhìn lại mình… Phải như thế nào đó để mỗi ngày, mình sẽ là một con người và một người con tốt hơn…


No comments:

Post a Comment

Blog Contents by Date

TOPICS

...