Tuesday, November 23, 2010
Saturday, November 20, 2010
20-11 năm nay
Ngày xưa, 20/11 là một ngày hội vô cùng ý nghĩa với mình. Bận rộn đi thăm thầy cô giáo cũ và ôn lại kỉ niệm xưa. Nhưng 2 năm nay đuối quá, và tàn tạ quá. Nhất là năm nay, lần này lại là 1 ngày nghỉ duy nhất của weekend này sau bao ngày đuối đuối đuối nên phải ở nhà nghỉ ngơi hồi sức thôi.
Ngủ dậy, mặc thử cái áo len :P , quà hôm qua nhận được của TC28. :D Thấy mình vẫn trẻ con thế nào đó =P Mình rất thích áo cổ lọ ^^, nhưng không có nhiều dịp được mặc vì ở TP nóng quá.
Trưa đi chùa với mẹ về, thay vì ăn trưa thì lại hứng lên cắm lại bình hoa. Có 1 bó hoa mà cắm thành 3 lọ luôn :P : hồng, cẩm chướng, và hoa gì đấy nhỏ nhỏ vàng vàng mình không biết tên.
Nhìn mấy lọ hoa này, nhớ hồi còn học cấp 1, năm lớp 5 thì phải, mình từng đạt giải nhất cắm hoa toàn trường => Cũng vui, năm đó, nhớ là mình “bị” đại diện lớp đi thi. Đi mua hoa ngay ngày 20/11 mắc thấy sợ, trong đầu cũng chẳng có mường tượng vào thi sẽ cắm thế nào, và tất nhiên, cắm thì cũng cắm với trình độ giỏi lắm là như… hiện tại thôi :D . Nhưng không ngờ, năm đó, mình được giải 1. Nhắc đến đây, thấy rất là vinh dự =)). Vì năm đó, nhìn hoa của những học sinh khác cắm mà mình không nghĩ mình sẽ được giải I. Ai cũng đều được trang bị rất hoành tráng, lọ xịn, hoa xịn, cắm ra những lọ hoa rất … phức tạp, nhiều kiểu dáng cũng…phức tạp :D, còn mình chỉ cắm đúng 1 đám hoa hồng và vài hoa học trò xung quanh. Thế nhưng năm đó, mình giải nhất, nhờ phần giải thích ý nghĩa bình hoa. Khi đó, không ai biết trước để chuẩn bị. Thế là, nhờ hồi bé rất lanh miệng, mình “phân tích” ra nào là hoa hồng ở giữa là cô giáo, xung quanh những hoa nhỏ là học trò, tụi em sẽ học tốt, rồi vân vân và vân vân, và thế là cô hiệu trưởng cho mình giải 1 ^^
...
Trở về thực tại,
Khi đem ra bỏ xác lá ở gốc cây , mình phát hiện ra, cái chậu to to ngay sau nhà bình thường bỏ không, nay có con gì đó đang bơi bơi. Thoáng giật mình. Gần đây sao phát hiện ra tùm lum cái. Bữa trước đang tắm thì thấy con rít bò trên thành buồng tắm T_T. Thấy nó vất vả lọ ngọ, vừa sợ, vừa tội, không dám và không muốn giết nó >_<, đành…chạy đi chỗ khác T_T. Bữa sau tưởng yên bình, ai ngờ lại thấy một con lủi chủi ngún nguẩy chui gần cái vòi sen, khiếp đảm. Trên phim ảnh và hội họa, rít là một hình ảnh kì bí, thâm hiểm, quyền lực và giang hồ, gần gần như bọ cạp :D. Nhưng ở ngoài sao thấy nó ghê ghê nhưng tội tội. Thành ra, bữa giờ phải chạy xuống xài cái nhà tắm ở tầng trệt và không có thư thái gì T_T. Ok, quay lại chuyện cái con trong chậu. Lần này thì tất nhiên không phải mấy con rít lò ngò trong nước gớm ghiếc, mà là một con gì đó trong suốt. Lúc đầu tưởng là cá 7 màu hay nòng nọc. Nhìn lại, hình như là con tôm! Mình còn ko biết phải tôm ko :D vì không thể tin được và chẳng hiểu nó ở đâu ra…, tất nhiên không thể do trời mưa tôm ở đâu rơi xuống :D, cũng không thể con tôm đó nó tự sinh ra :D, mà nhà mình trước giờ đâu ai nuôi tôm. Không lẽ có loài tôm … dại sao :D Tự dưng thấy rất hiếu kỳ, thế là chạy lên hỏi mẹ ngay.
Mẹ nhắc tới mớ tôm trong cái món tôm chiên cốm mà tối qua mình ăn. Hic, nghe tới đây, mình chẳng muốn ăn tôm nữa… (bịnh cũ tái phát :P) . Mình kêu là mai mốt không ăn tôm nữa, xong bị mẹ giảng cho, thiếu sắt, thiếu kẽm thì đừng than xấu xí nữa T_T. Mẹ kể là hôm qua mua từ chợ về, thấy nhiều con tôm vẫn còn sống, tội nghiệp quá nên mẹ đem thả tụi nó ra chậu...
Mình kéo mẹ chạy xuống nhìn lại chậu tôm kỹ hơn :D . Mấy con tôm trắng lếu hếu, râu ria lờm xơm. Thân mình nó gần như là trong suốt, nhìn vừa dân dã, vừa ngơ ngơ, vừa già già, vừa…quê quê, vừa ngầu ngầu, vừa… xấu xấu. :D Là người thành phố, mình chưa thấy tôm sống trong ao hồ bao giờ. Và mình tự cười cái suy nghĩ quá sức ngây ngô lúc nãy của mình : chắc…tôm dại nên màu trắng. Haha, kiến thức phổ thông mình biết chứ. Nhưng lúc đó ngỡ ngàng quá. Sau một lát mới nhớ ra tại tôm nó chín nên nó mới chuyển sang màu đỏ, còn bình thường còn sống nó màu xám chứ đâu phải màu đỏ :P. Lâu lâu thấy mình ngu ngơ dễ sợ :D.
Mà đó là con tép chứ không phải tôm. Trong hồ, còn nhiều con bơi lè phè, lâu lâu lại lúng búng lóe tóe nước. Mẹ có mua thức ăn cho tôm nhưng rải vào chậu mà tụi nó không ăn. Bẻ vụn bánh AFC thả xuống thử cũng không ăn. Trong hồ nhiều con đã chết, xác chìm dưới đáy. Người ta súc tép ở sông để đó bao lâu rồi nên tụi nó cũng khó mà sống được…. Bây giờ mấy con còn sống thì chưa chịu ăn , chẳng biết nó sẽ cầm hơi được bao lâu…
Tối nay thì đột nhiên đường dây điện khu nhà mình bị hư, cúp điện. Để đèn cầy, hay gọi là… nến cho nó sến + lãng mạn :D gần mấy cốc hoa cắm ban trưa, mở nhạc du dương. Không gian thật là dễ chịu không thua mấy quán cà phê ^^. Nhưng không phải mình một mình ở đó, mà còn có thằng em và Trâm, Linh. Lẽ ra hôm nay tụi nó học, nhưng cúp điện nên mình cho nghỉ. Chụp cho couple mình “gửi gắm” kia mấy tấm =)). Tụi này năm nay tệ lậu, không hề chúc mình được 1 câu nào cả /:). Sau khi “đuổi” tụi nó về, mình định ngồi ngắm hoa 1 mình, dưới ngọn nến nhập nhòe lung linh =)) nhưng laptop sắp hết pin, và ngồi 1 mình thấy…chán, thế nên mình dọn đồ qua bên nhà ba. Nhờ vậy mới có điện, tranh thủ thời gian không làm được gì này viết blog :P.
Mai lại phải dậy sớm tinh mơ để ra Dinh Độc Lập. Nghĩ lại lúc trưa, mình ngủ ngon lành tới chiều, dự báo tối nay lại tiếp tục cái vòng lẩn quẩn : thức khuya, dậy sớm, ngủ bù, thức khuya. Hừm. Thôi h đi ngủ ^^.
À, mới lên mạng và nhận một mớ offline. Ý trời chưa cho mình ngủ sớm :P. Bạn bè gì tốt ghê, toàn xúm vô … chúc mừng 20/11 + kèm theo câu ám chỉ mình già với xấu không :P. Đã tự biết thân biết phận nên bao lâu nay toàn ẩn dật ko muốn chụp hình rồi còn gì ^^
Và cuối ngày, thật ấm lòng khi đọc personal messages...
__
Entry này hơi linh tinh tí , vì ko có nh thgian
Friday, November 19, 2010
Saturday, November 6, 2010
Nov 6 2010
Nhanh thật. Mới đây mà đã 7/11/ 2010 . Hình như cũng 1, 2 tuần hay gì đó rồi mình ko update blog. 1 là vì đang thấy hơi chán về tình hình bịnh hoạn nhưng không muốn đi khám bịnh tiếp của mình, 2 là tâm trạng ko thật ổn định, thấy ko muốn nói nhiều, 3 là … , 4 là dạo này khá bận bịu... Quay đi quay lại là hết ngày.Nhan sắc mấy bữa nay thật là xuống cấp : < , vậy mà hôm nay đã 1:30 am vẫn còn thức ở đây. Nghe nhạc + Tranh thủ viết mấy câu để ko bỏ hoang blog :P. You won’t know how strong you are until that is your only option. One of fav quotes của mình hiện giờ : "Life is 10% what happens to you and 90% how you respond to it"