Nhớ blog lắm. Đã lâu lắm lắm rồi, lâu kỷ lục luôn kể từ cái entry public cuối cùng của mình. 6 tháng. Như 1 cái chớp mắt thôi. Mình đã không thể nói hay viết nhiều nhưng nhìn lại cũng cả loạt private entries, set lại public thì chắc được 1, 2 cái. Ngó qua cả mấy cái notes hơn 2 năm qua, toàn linh tinh nhưng đọc lại thấy cũng hay, nó gợi nhớ về nhiều khoảng thời gian. Xem lại cả mấy cái highlighted entries, đọc lại càng nhớ blog.
6 tháng trôi qua. Những ngày chồng chất. Nhanh mà nhiều chuyện. Nếu có thể ghi lại hay có thể kể ra thì có rất nhiều điều hay và ý nghĩa để chia sẻ và có lẽ là sẽ có nhiều câu chuyện sẽ có ích, có thể sẽ nhắn nhủ được gì đó cho những ai đồng cảnh ngộ. Nhưng mình không viết. Im lặng, vì mình không biết nếu chia sẻ ra thì sẽ phải viết như thế nào, mọi chuyện và cảm xúc liên hoàn, huống hồ gì đã tồn đọng quá lâu, và điều quan trọng nhất là mình không thể kể ra vì những chuyện này nếu kể ra, nó nhắc đến và sẽ không hay cho những người khác có liên quan, không thích vậy, nhất là những người mình yêu thương. Nhiều khi không nói ra thấy rất tấm tức, khó chịu, không thể blog hay nói ra những chuyện và suy nghĩ đó, cảm giác thật ngậm ngùi, như bị mắc kẹt 2 đầu. Nhưng thì mình biết là như vậy. Tóm lại là một thời gian nhiều điều khó quên.
Có những giấc mơ mình còn nhớ mãi, khoảng tháng 10 hay 11 gì đó. Những giấc mơ rất sâu, ẩn náu những nỗi niềm và cảm xúc phức tạp. À, mơ thì kể được ^^, lúc đó cũng định viết về cái giấc mơ này mà khoảng thời gian đó bận quá. Đến bây giờ, mình không còn nhớ đầy đủ nữa, chỉ nhớ rằng, khi mơ giấc mơ đó, trong lòng mình đang có chuyện tan nát lắm. Trong giấc mơ đó, mình mơ thấy lá mùa thu đỏ ối phủ trùm lên cả một khoảng không và con đường xao xác, có cả nước loáng như mặt gương nữa. Trong lòng mùa thu là một cuộc tiễn đưa. Dường như đó là đám tang. Rồi sau chính mình nhìn thấy mình của thời cuối lớp 12 ngồi trong nhà, xinh xắn và trong sáng, trong mơ còn tự khen như thế haha, và còn tự vui mừng là may quá giờ vẫn không khác nhiều, vẫn nụ cười rạng ngời và xinh xắn lol (mà huhu, trong mơ thôi, ở ngoài ko được vậy nữa :(((). Và trong cơn mơ đó, mình đã đưa tay chạm vào “mình” ngày xưa để rồi giật mình biết rằng đó đã là một thể xác, frozen, không linh hồn, cái cơ thể và gương mặt quen thuộc ngồi đó bình yên, xinh xắn và vô cùng trong sáng, không một đau khổ hay tì vết, nhưng đó là thể xác, đã qua đời rồi... Cái cảm giác chạm vào "mình" đó nó rất thực, rất thực và đan trong những cảm xúc có cả tiếc nuối lẫn yêu thương... Rồi sau đó là mơ thấy những thứ thật rùng rợn... Tỉnh dậy mình còn hơi hoang mang. Và sau đó nghe có điện thoại của ai tìm mẹ, linh cảm có gì đó không hay. Hỏi ra thực vậy, hôm đó là điện thoại báo tin một cô bạn của mẹ đã qua đời. Cô đó lúc trước cũng có thỉnh thoảng ghé nhà mình. Nghe mà giật mình và thẫn thờ. Ngay khi đó mình phải lên trường vội nên không kịp kể với mẹ những gì mình trước đó mơ thấy, thấy buồn, hơi huyễn hoặc và rợn ngợp. Mình suy nghĩ về giấc mơ đó... Đến tối, trong lời kể lại giấc mơ đó của mình, mình còn nhớ mình đã kể trong chất chứa và xúc động, vì nhiều lí do. Đau buồn. Và dồn nén những cảm xúc khác. Mình suy nghĩ vì sao mình đã mơ thấy như vậy. Và hiểu được rằng cái hình ảnh nhìn lại mình thời xưa và nhận ra nó đã qua đời đó giống như những tình cảm của mình, mình vẫn luôn yêu thương, chờ đợi, bám víu, nâng niu, tin là nó còn sống, nhưng rồi ngay thời điểm đó khi biết được thực tế đó, mình mới phải thực sự đối diện rằng những thứ đó đã chết mất rồi – nó đã luôn sống trong mình, nhưng sau những gì xảy ra khi đó, mình biết, nó đã thật sự chết rồi, và mình phải biết nó đã chết rồi... Mình thời gian đó cũng hay nằm nghe bài hát “có một dòng sông đã qua đời”... Đó là vào tháng 9, 10 hay 11, mình cũng không còn nhớ rõ. Lúc đó chỉ biết sự thực xé nát hy vọng và niềm tin của mình... luôn phải tự nhắc với lòng "dòng sông" đó đã thật sự thay đổi, đã thực sự qua đời rồi. Mình kiên quyết là vậy, và mình không ngờ rằng đến đầu tháng 12 mình lại một lần nữa trải lòng ra để lại mang về những ngày tổn thương đến như vậy. Dường như chỉ cần là một chút tin yêu cũng đủ làm mình lại nước mắt, lại sẵn sàng tha thứ và muốn quay về. Nhưng đến tận cùng, đến tận cùng, mọi thứ trở nên rõ ràng...
Ngày xưa mình nghĩ, mình thích nhiều thứ, mình học nhiều thứ, và mình làm tốt nhiều thứ, đàn, hát, viết, vẽ, ngngữ... cái gì mình cũng có khả năng, nhưng không hiểu vì thế nào, những thứ mình thích và đã làm tốt đó không gặp lí do khách quan thì cũng chủ quan, mình toàn chỉ làm dở dang và nghỉ giữa chừng... Tự thấy mình thế nào đó, có khả năng mà không xài, hoặc bỏ hoang, hoặc ẩn giấu nó... Mình cũng không thích quyết định, khi quyết định mình hay cân nhắc nhiều mặt và dù có thể tự mình quyết định, vẫn thấy khó xử vì nó sẽ ảnh hưởng đến cái này cái kia nên đôi khi chỉ muốn để let it be hay thích ngoan ngoãn chiều lòng người mình tin yêu vì như vậy quyết định đó sẽ có thêm giá trị vì có thể làm người mình tin yêu thấy dễ chịu...
Nhưng trong chuyện tình cảm thì hoàn toàn, mình lại khác. Mình không tranh đua với ai, nhưng mình không bao giờ bỏ cuộc, dừng lại giữa chừng hay để tình cảm dở dang. Mình là người có thể bền bĩ và nếu tình cảm đủ mạnh, mình luôn muốn để tình cảm của mình có thể làm gì nó muốn và có thể đi đến cùng, đến tận cùng, tận cùng của tận cùng, dù cho điều gì xảy ra hay thực tế như thế nào, nếu chưa phải là tận cùng của tận cùng của tận cùng của tận cùng ^^... thì mình không ngoảnh mặt hay mở lòng ra với bất kỳ ai khác. Nếu không đi đến cùng, đó là ích kỷ và thiếu trách nhiệm với tình cảm của mình. Nếu không đi đến cùng, con người rồi sẽ chỉ biết tiếc nuối, lẩn trốn. Nhiều người cứ hay nói kiểu tiếc nuối một cách lãng mạn ảo, vì
thay vì tiếc nuối phải làm cái gì đó để không để phải tiếc nuối thì mới thực sự gọi là yêu, mới thực sự là lãng mạn hay tình cảm. Không đi đến cùng thì cũng giống như thấy chết mà bỏ mặc, cứ đứng yên đó tự nhìn cảnh tình cảm vẫn còn sống trong mình giãy giụa đến chết và nhìn người mình nói mình yêu thương phải tổn thương, đau khổ. Mình biết có những thứ sẽ
chỉ có một trong đời, những tình cảm nào là quý giá mất đi sẽ không bao giờ tìm lại được, nên mình luôn không dễ dàng bỏ cuộc. Đi tiếp có thể là phải chấp nhận những tổn thương, đau khổ nhưng từ thực tế những gì mình đã đi qua, mình thấy nó rất giá trị và đúng đắn. Đi tiếp, con người nhìn ra được thực tế, học đối mặt với thực tế kể cả cay đắng hay phũ phàng, và nuôi dưỡng được nhiều thứ, tấm lòng, phẩm chất, tình cảm, và cả sự kiên cường hay sự vị tha, và nhiều thứ khác. Đi tiếp, đối diện với sự thực, làm hết tất cả những gì có thể với tất cả yêu thương và tôn trọng thì dù kết quả là gì, dù không ai hiểu mình đi nữa, con người vẫn lớn lên rất nhiều. Một khi đã đi đến cùng và đã yêu thương thực sự con người sẽ có đầy đủ sự thực để có quyết định đúng đắn và không có gì phải hổ thẹn hay nuối tiếc. Và trong tình cảm, một khi cái gì mình đã quyết định, mình chịu trách nhiệm với quyết định của mình, mình không bao giờ phản bội quyết định đó.
Trong thời gian qua, mình đã có rất nhiều điều không dễ dàng tâm sự với ai và tất nhiên không ai biết để hiểu được. Có quá nhiều chuyện và cảm xúc theo thời gian. Nó chỉ còn đọng lại là một cảm giác, mình là người duy nhất biết và hiểu thật sự. Nhưng mình rất biết ơn cuộc đời. Mình biết mình phải sống tốt hơn vì mình đã mang ơn cuộc đời rất nhiều. Bây giờ, có lúc loáng thoáng cái cảm giác như mình dần bước ra khỏi một nơi, à ví dụ như trái đất này, thật to, mình đã luôn ở trong đó, đắm mình trong nó, luôn bám trụ và yêu thương nó, đến khi bước ra xa hơn, mình mới tỉnh táo hơn để nhận biết rõ ràng rằng nó hình thù ra sao, thay đổi như thế nào, và có những điều mình cứ tin tưởng nó là như vậy nhưng nó lại đã khác rồi, nó không còn là nơi của ngày xưa yêu thương nữa...
Xem vài bức ảnh cũ, nhìn bức ảnh chụp chỉ một mình mình, tay cầm một bó hoa thủy tiên, vào ngày
FTU's charm ngày xưa, muốn khóc... Đó là bó hoa mà ... mới xem đến giữa chừng thôi đã bỏ chạy đi mua về tặng mình, bảo rằng, vì biết chắc chắn mình sẽ đạt giải, lúc đó là một niềm hạnh phúc tinh khiết, bó hoa mình nâng niu mang về nhà... và v.v. Mình muốn khóc vì cái người đó vẫn mãi là người mình yêu thương - thật lòng, trong sáng, thông minh, vô tư, yêu thương, dám nghĩ dám làm, đáng tin và trọn vẹn. Mình không muốn nhớ đến quá khứ vì nó khiến mình buồn và càng tổn thương. Người đó đã không còn tồn tại nữa. Nhưng mỗi khi nhìn lại quá khứ và nhớ ra những cảm giác yêu thương, mình như nhớ ra một cái gì đã bị cướp đi mất... Nhưng mình chấp nhận thực tại vì biết mọi thứ là vô thường. Những gì đã qua mình không thể nói vì nó phức tạp hơn cái mình có thể nói ra. Và đó chỉ là một trong vô vàn những cảm xúc khác. Đã có những ngày lặng lẽ nước mắt cứ lăn dài. Nước mắt của chua chát. Nước mắt của đau khổ. Nước mắt của hờn giận. Nước mắt của tổn thương. Nước mắt của yêu thương. Nước mắt của mong nhớ.
Nước mắt từ sự thật. Mình đã có thể nhìn thấy câu trả lời thực sự vì mình đã làm hết tất cả và đã chịu đi đến tận cùng.
Ở nhà hay nghe mấy bài của Tô Chấn Phong với Lưu Bích. Mình không mở nhạc, nhưng cứ hay vô tình nghe được. Chỉ là những cảm xúc mơ hồ và không cần diễn đạt... Trốn tránh là một sự hèn nhát. Mình không trốn tránh. Nhưng không nói hay viết gì nữa, sống để tình cảm đơn giản thì tốt hơn. Và đóng nó lại, vì nó đã là quá khứ.
Là những tháng ngày không dễ dàng. Có nhiều cảm xúc và nhiều điều nhưng lại không thể blog. Mình biết ranh giới giữa quá khứ xa, quá khứ gần, và thực tại. Và mình biết rõ tình cảm của mình bây giờ phải nên trọn vẹn dành cho ai. Mình không muốn những người mình yêu thương lo lắng hay buồn lòng.
Đang lằm nhằm nhấm nháp những ngày cuối tháng hai đang qua đi thật nhanh, cũng là đang nhấm nháp những ngày cuối cùng của tuổi 24. Nghe 25 là bắt đầu thấy già T_T. (lạc quan lên :D). Mình nói mình còn bị dư âm Tết chắc mọi người sẽ bị shock haha. Không biết sao gần đây lười như vậy. Ngày qua nhanh quá, thấy thời gian của mình đi hoang. Mình không hài lòng lắm. Và mình lại có những chuyện khác của thực tại. Trong lòng mình bây giờ có nhiều băn khoăn. Mình còn thấy loay hoay. Mình cũng không hài lòng vì gần đây mình lẽ ra phải tốt hơn chứ không phải lười biếng như vậy, sinh hoạt và sức khỏe không tốt. Nhưng mình sẽ kết thúc cái thời gian và cái sự bị gì đó của mình sau entry này. Mình phải chỉnh đốn lại. Cuộc sống của mình rất đơn giản. Và so với nhiều người, nó quá đơn giản. Nhưng bây giờ mình chỉ thích bình yên và đơn giản. Nhưng may rằng nó đơn giản, thấy càng lớn càng nhiều thứ nặng nề, dường như không còn nhiều những gì hoàn toàn trong trẻo như ngày xưa. Nhưng mình muốn nhìn mọi thứ trong trẻo.
Một cái entry viết lu xu bu lòng vòng này nọ chứ không nói được gì nhiều, và cũng chả có để ý lắm người đọc sẽ hiểu gì, lẽ ra có những cái hay hơn để nói, nhưng không tiện nói. Cái entry này hình như cũng giống giống như cái tháng 2 của mình, lượn lờ thế nào đó ^^...
Sáng hôm qua đi trên đường, nhìn thấy gốc bằng lăng hôm nào lại trổ hoa. Hoa tím vẫn đẹp, màu lá vẫn xanh, như chưa từng có những ngày hoa tàn, lá rụng, khô héo, điêu tàn. Trong một chút mơ hồ, cũng nhớ được, cũng đã gần một năm trôi qua. Mình biết rõ những ngày qua đã là như thế nào. Không viết ra, nhưng là như thế, và hơn thế...