Friday, May 31, 2013

Sinh tố giá 5.000!

Có ai tin là thời này sinh tố giá 5 ngàn một ly nữa hay không? 

Hồi nhỏ mình rất hay mua uống cái này cái nọ. Có thời mỗi ngày 1 bịch nước mía. Có thời mỗi ngày 1 bịch sữa đậu nành. Có thời mỗi ngày 1 ly chè đậu xanh đánh. Có thời mỗi ngày 1 ly sinh tố.

Sinh tố thời xưa toàn bỏ bịch. Hồi đó, mình thường uống nhất là sinh tố sa-pô-chê. Thích nhìn người ta bào đá (từ cả một tảng băng đá to), rồi nhìn cái máy xay chạy brừm brừm quyện vòng lớp trái cây, sữa, đường và lớp đá bào trắng xóa vào làm một.
Thế là một ngày, ba mua máy xay sinh tố và cả cái đồ bào đá bào theo nguyện vọng của mình để mình làm sinh tố tại nhà. Cứ như chơi đồ hàng vậy :D , lại được thưởng thức đồ mình làm, từ sinh tố đến siro đá bào. Nhưng được một thời gian sau lại sinh ra lười :D. Thế là nghỉ sinh tố và đá bào. Rồi mình cũng chẳng rõ là từ khi nào, mình ít khi uống sinh tố nữa. Chỉ khi nào vào quán café không có gì gọi thì mới đôi khi gọi sinh tố dừa, hoặc sinh tố ổi hay cái gì đó thanh thanh lạ lạ chưa thử…


Thời bây giờ, có lúc cũng mua một ly sinh tố mang về. Sinh tố từ cái xe sinh tố tồi tàn bán trong hẻm hay trên lề đường thôi giá đã 14k – 15k/ly, chỗ 10k cũng là hiếm, vậy mà, một ngày, trên đường về nhà, mình bắt gặp một cửa hàng tạp phô nhỏ để bảng giấy in chữ : sinh tố dừa 5.000 đ/ly. Thiệt không tưởng, không biết có để lừa khách không hay làm gì sao mà rẻ dữ vậy. Thế là, sau vài lần chạy ngang tò mò, mình đã vào mua thử. 

Đó là ngôi nhà nhỏ lem luốc gần chợ, trên đường Chu Văn An, bên trong bán tạp phô đủ thứ, bên ngoài thì chất đầy những quày dừa đủ màu: xanh, vàng, nâu…, và đủ cỡ - có trái to ngoại hạng, to hơn cả đầu người. Ở đây lấy dừa từ quê Bến Tre và cũng chịu khó kinh doanh kèm những thứ từ dừa như sinh tố dừa, rau câu dừa v.v. Chị chủ tiệm thấy có khách mua có vẻ nhiệt tình lắm, có lẽ lâu lâu mới có người tò mò hỏi mua sinh tố dừa như mình. Điều đó cũng dễ hiểu, vì ở đây phía trước không bày cái máy sinh tố nào, khách đi đường đi ngang nếu không để ý thấy bảng chữ giấy thì không thể biết ở đây có bán sinh tố.

Lần đầu mua tò mò, mình dựng xe để vào xem bên trong thế nào. Một cái máy xay sinh tố khá cũ nhưng vẫn hoạt động tốt. Cho vào là cơm dừa, đá bào, đường và nước... Chị bán hàng tự hào nói với mình, ở đây không phải cho nước lọc đâu, mà là cho nước dừa tươi. Như vậy cũng hay, bù lại cho việc không có bỏ sữa đặc như nhiều tiệm khác. Dù là sản phẩm xay ra không thật nhuyễn mịn và uống không ngậy béo như những chỗ khác mình từng uống, nhưng uống cũng lạ và có nét riêng. 

Nhớ lúc trả tiền, mình còn hỏi lại chị đó cho chắc có phải 5.000 không. Và đúng là 5.000 đ thật! Thật là rẻ đến khó tin!
Ở cái thời mà giá cả như thế này, mua 1 ly sinh tố mà giá chỉ có 5.000 cảm giác thấy vui vui, lạ lạ -  giống như được mua một món đồ từ quá khứ, một món đồ của cách đây chục năm - khi mà 1 ly sinh tố giá chỉ có 5.000!

Read Full Post

Monday, May 20, 2013

Cho vơi đi

Muốn blog mình vui tươi chứ ko phải như entry này, nhưng đây là entry viết trong lúc buồn.

Buồn và có nhiều tâm sự. Theo thói quen là cần giải tỏa thì mình muốn viết gì đó. Nhưng cảm giác không thoải mái để viết, cảm giác ở Blogspot không như Multiply, cũng không biết người nào đang đọc nó nên cảm thấy nhiều chuyện không tiện nói, khó nói và cũng chẳng dám tâm sự gì nhiều trên này. Thời gian qua nhiều khi có những điều muốn viết hay muốn tâm sự với ai đó lắm nhưng cũng thôi, để ngày trôi qua. Nhiều lúc cảm thấy thật cần có một người đồng cảm, hiểu và có thể chia sẻ thật sự với mình.

Có câu nói rằng, không ai có thể làm mình tổn thương, trừ khi mình cho phép họ làm vậy. Phải học làm sao để mình có được một lớp vỏ bọc bảo vệ thật vững chắc cho bản thân mình để những lời nói cay độc, những oan ức, ấm ức, ác cảm, hay những thứ gây tổn thương v.v. không thể khuấy động sự bình yên trong tâm hồn mình, phải học mặc kệ những thứ đó, chỉ cần mình hiểu bản thân mình là đủ rồi, và không thấy ấm ức nữa và không thấy buồn lòng? Oan ức và tổn thương trong cô đơn là những thứ có thể giết chết cả con người, có những người vì uất ức, phẫn bách quá mà tự tử. Tất nhiên mình không chọn cách tự tử rồi mà phải tìm cách giải tỏa cho bản thân. Mình tự nhủ, trên đời này, tất cả còn do may rủi và cái duyên, bất công cũng là chuyện thường, oan ức phải nín nhịn cũng là chuyện thường, bị miệt thị cũng là chuyện bình thường, có những người có quyền lực thích nói những lời tổn thương hay oan ức cho người khác thế nào thì cũng là chuyện bình thường v.v và v.v. Tất cả đều là chuyện bình thường trong đời. Khi không thể làm được gì khác thì tốt nhất phải học cách không nghĩ về những gì oan trái, ấm ức hay v.v. mà mình phải chịu nữa, không nghĩ về người khác nghĩ gì hay nghĩ sai gì về mình nữa, không nghĩ tại sao tại sao, nếu không ai biết hay hiểu cũng được, thích xuyên tạc hay hiểu sai về mình cũng được. Mặc kệ những thứ đó, mình lo phần mình thôi, tất cả những thứ xảy ra trong đời đều là chuyện bình thường mà mình không nên thấy oan ức nữa, tự mình sống sao cho tốt thôi. Ghi nhớ câu nói ở trên: Không ai có thể làm mình tổn thương, trừ khi mình cho phép họ làm vậy. Phải yêu thương bản thân hơn, và nếu yêu bản thân, phải tha thứ cho tất cả xảy ra trong cuộc đời. Tha thứ của mình tức là không nghĩ về những gì tổn thương để đau thêm nữa và chấp nhận nó là những gì đã xảy ra để vẫn yêu đời và vui vẻ.

Và những vấn đề khác, cũng nên nghĩ tương tự như đã nói ở trên.

Đối với mình bây giờ, mình chỉ mong có được người bạn đời là người sâu sắc, đáng tin cậy, thật sự hiểu, có thể chia sẻ và có sự đồng cảm với mình, như vậy thì chuyện gì cũng sẽ dễ dàng hơn...

Nhưng hiện tại, nếu gạt qua những thứ không vui mà nhìn vào kết quả, dù sao, mình cũng đã thực hiện xong 2 mục tiêu của tháng này là phỏng vấn visa và đã bảo vệ xong luận văn thạc sĩ. Dù bên lề 2 chuyện này có những thứ xảy ra không êm xuôi vui vẻ v.v. :), nhưng dù sao, cũng tốt là đã hoàn thành xong 2 mục tiêu với kết quả tốt và bên cạnh những gì không vui và oan trái diễn ra, mình an ủi là có một thầy trong hội đồng đánh giá bài mình là tốt nhất trong tất cả số bài thầy chấm... Và xong 2 mục tiêu này, theo sau là những thứ nhì nhằng phải giải quyết, thu xếp, và cả một gánh lo lắng nặng nề...
Lúc trước nghĩ, xong 2 mục tiêu này thì sẽ thoải mái hơn và tung tăng, nhưng hóa ra, thực tế không như vậy. Bây giờ, trong lòng mình thế nào chắc chỉ có mình mới hiểu... Chỉ là cảm giác thật buồn, thất vọng, không chia sẻ, và cô đơn.

Nhưng thôi, tất nhiên là mình phải biết tự tìm niềm vui cho mình và phải lạc quan ...


Đây là 1 trong những bức hình đi Hội An - Đà Nẵng mấy tuần trước. Thời gian này miệng bị sưng đến 3 mục nóng trong miệng đau kinh khủng, suốt mấy ngày lo lắng uống đủ thứ để nó mau hết vì trong thời gian bị đau, vừa vẫn phải đi dạy, vừa phải phỏng vấn visa, vừa bảo vệ luận văn  v.v. nói đau không chịu nổi.


 PS: you can click here to view the full album of my Đà Nẵng - Hội An trip.


Read Full Post

Blog Contents by Date

TOPICS

...