January 31, 2022
Mấy ngày cuối cùng của năm Tân Sửu rồi mà vẫn không được yên! Một năm quá đau và sóng gió.
Tổn thương và mệt mỏi, nhưng nhìn lại, cả năm qua, mình đã rất can đảm! nên cảm thấy tự hào về giá trị và nhân phẩm tốt của bản thân để biết yêu thương chính mình hơn. Những kẻ cố tình bôi nhọ, vu khống, xấu bụng, ác miệng với mình thì đó là sự phản ánh cái tâm, lòng dạ và miệng lưỡi ko tốt của chính họ. Người tử tế, yêu thương mình thì ko bao giờ vậy. Mình ko nên buồn hay để bị ảnh hưởng nhiều nữa, cố gắng đi về phía trước, hoàn thiện lại mình và tin vào tương lai. Phải cố gắng lên.
Cảm ơn những ai đã vẫn luôn tốt, dành thời gian chia sẻ, giúp đỡ, tin tưởng, yêu thương mình qua những thăng trầm trong cuộc sống.
Chính thức đóng lại một chapter! Cầu mong mình sẽ vượt qua được những thử thách trước mắt và tìm được bình yên.
Bye năm Tân Sửu!
Jan 28, 2022
Mấy bữa rồi nghe tin cô Phượng ngã yếu, bv ko nhận, thật cả nhà đã lo buồn, nhưng vẫn không muốn nghĩ rằng cô Phượng là người trong số anh chị em của ba lại sớm ra đi như vậy. Định hôm qua phải ghé qua thăm, nhưng rồi đã lại thành ngày sang thắp hương trong đám tang cô Phượng. Thực quá đau buồn... chưa gặp lại thì cô đã mất. Người cô tâm lý, giỏi giao thiệp, nhiệt tình, luôn đối xử rất tốt và luôn giúp đỡ mọi con cháu và người trong nhà. Cô Phượng tính vẫn luôn chu đáo, trước khi mất còn đã lo liệu sắp xếp sẵn trước hết mọi hậu sự ở chùa, cô còn viết sẵn lá thư nhờ cô Nhung giữ giùm để đưa cho con gái nếu sau này con của cô có gặp phải khó khăn…
Rất buồn, rất tiếc thương. Cầu mong cho cô Phượng yên nghỉ, về với Phật.
Thời gian trôi qua quá nhanh! Giờ mọi người thân năm xưa nay đã già thêm thập kỷ, không còn trẻ như hình ảnh mình vẫn giữ vẫn quen từ trong ký ức.
Nhớ lại nhiều những hình ảnh, kỷ niệm về cô Phượng. Nhớ những cái Tết xưa khi đó mọi người trong nhà ai cũng đều còn vui trẻ khỏe họp mặt, ghé thăm nhà nhau, khi đó rất vui. Nhớ mới năm nào còn ghé chơi nhà cô, rồi đi coi phim Tết. Rồi bức ảnh ở đường hoa chụp cùng gia đình cô giờ đây đã hơn 10 năm, nay bác Thanh và cô Phượng đã đều không còn nữa…
Những ngày cuối năm nay vốn đã buồn lại càng buồn hơn. Một năm quá nhiều hụt hẫng, đau lòng, mất mát.
Bản thân mình vẫn hay tự hẹn rằng một ngày mình vui tươi, cá nhân ổn hơn sẽ thăm người thân, bạn bè, và gặp lại những người ân tình, quý mến, nhưng mình đã bị cuốn trôi và lãng tránh trong nỗi khổ tâm e ngại của bản thân mà quên rằng không phải ai cũng mãi còn ở đó để có thể đợi cho đến khi bản thân mình cảm thấy thật sự sẵn sàng để gặp lại…
—
January 25, 2022
Những ngày cuối năm, lo cho xong nhiều thủ tục, đầu tư, thay passport mới cho nhóc con, rồi cũng vừa đưa nhóc con đi nhổ răng, cắt tóc… Ghé mua ly gongcha topping như lúc trước ở Mỹ thường hay mua, đem ra công viên ngồi, tình cờ ngắm nhìn mặt trời cuối ngày lặn trốn vào lòng sông Sài Gòn…
Mới ngày nào nhóc con vừa nhú lên mấy cái răng sữa dễ thương, ngồi ăn purée đeo bib nhiễu nhãi đồ ăn muỗng nĩa rơi vấy vá đầy sàn, ti toe cười khoe vài ba cái răng sữa xinh xắn, nay con đã bắt đầu thay răng, và đã như là một người bạn đồng hành nhỏ của mẹ…
Bữa trước hết hồn thấy thằng nhỏ cười tơ huơ rớt đâu mất tiêu cái răng, và bị nhú vài cái mới mọc lệch hàng bên trong, lo vội hẹn đi nha sĩ. Lần đầu thằng nhóc bị nhổ răng, bác sĩ chỉ dẫn tiếng Việt nhóc ko hiểu ko làm theo, bác sĩ chuyển qua nói tiếng Anh thằng bé cũng…không hiểu nốt làm bác sĩ phải quay qua cầu cứu mình, mình phải tháo khẩu trang ra minh hoạ “bite” thế nào cho nhóc biết ngậm chặt gòn cầm máu. Xong xuôi, nhìn con cầm cái túi ziploc nhỏ đựng cái răng sữa nhỏ xíu trên tay khoe, thấy xúc động và chợt nhớ về nhiều tháng ngày…
Đã là một chặng đường.
Một chặng đường dài, trải qua vô vàn vô vàn thật nhiều thứ, bao sự kiện, bao trải nghiệm, bao thăng trầm, bao niềm vui, bao nỗi buồn, bao hạnh phúc, bao đau khổ…, không muốn nhớ thêm không dám nhìn lại cũng đã đủ biết là đã bao tình cảm, bao gắn bó, bao tháng ngày... nhưng nhìn chung, tất cả đều thành là những trải nghiệm, giúp mình hiểu biết hơn rất nhiều.
Khép lại một chặng đường, có nhiều thứ mình đã hết lòng, đã yêu quý, đã gắn bó nhưng đã rụng, cũng như cái răng sữa đến lúc thay thì phải rơi ra, cũng như mặt trời đến lúc khép lại một ngày thì phải lặn xuống. Thôi thì nghĩ vậy. Rồi mai là một ngày mới.
December 31, 2021
Đã là một tháng 12 dài, tan nát, có những ngày rất buồn không muốn nhớ, nhưng chắc cũng sẽ khó quên. Nhưng cũng đã tỉnh táo, cũng cố gắng, cũng đã lo xong được vài thứ trong list phải làm, cũng có những trải nghiệm mới, cũng hiểu biết thêm.
Và cuối năm nào cũng luôn nhiều sự kiện: Sinh Nhật nhóc con, Noel, Sinh Nhật Mẹ, đám giỗ Bà v.v. nên cũng tất bật, chưa gì thì đã là ngày cuối cùng của năm 2021.
Bye năm 2021! - một năm đã xảy ra quá nhiều đau lòng, và chuyển đổi. Nhưng dù sao cũng là những trải nghiệm, cột mốc trong cuộc đời.
Còn bao thứ ngổn ngang trước mặt phải giải quyết. Mong một năm mới suông sẻ, và sẽ may mắn, bình an!
Chào năm 2022! 🍀🍀Happy New Year!
December 25, 2021
Đúng 10 năm. 2011- 2021. Đều là những Noel rất buồn. Đều là những Noel buộc mình phải tỉnh táo kéo bản thân sang trang mới.
Noel 2011, đi Noel đến hơn nửa đêm mới về, được đưa đón, quà cáp, quan tâm đủ thứ, lẽ ra phải vui, nhưng bước chân về nhà, vào phòng, mình đã khóc, khóc tức tưởi. Nhưng càng đau khổ thì những tình cảm tốt đẹp của người từng như một hero đã càng như một sự che chở giúp mình cố đi tiếp qua khổ đau, khiến mình cảm động rằng, cũng có người yêu thương, hướng về mình mặc khó khăn, khoảng cách.
Noel 2021, người đã từng đến như là hero ấy đã đổi vai, trong những vai hoàn toàn khác.
Ừ, đúng 10 năm. Noel 2011, Noel 2021. Trong kết thúc. Sẽ cũng là trong khởi đầu.
Vẫn không mong gì hơn ngoài sự yêu thương thấu hiểu, một chỗ dựa tinh thần và chia sẻ những thử thách, thăng trầm và vui cùng nhau những niềm vui nho nhỏ trong đời - Một món quà tình cảm mà ai may mắn có được thì hạnh phúc, nhưng khi không có, thì cũng tin có thể tự tạo ra bằng những cách khác.
Tối Noel của mình giờ là bản bedtime lullaby “we wish you a merry christmas” baby sleep mình mở cho nhóc con ngủ - không khí Noel dễ chịu từ bản nhạc dỗ cho con nít ngủ lại bất giác tạo cảm hứng cho mình blog một chút Noel, dù năm nay đã ko định viết.
Cuối ngày dù có trống vắng, hay chạnh nghĩ, hay có đau buồn gì thì mình biết, đây đang cũng là Noel hạnh phúc, được ăn tối tại ngôi nhà cũ, có ba mẹ, được làm “ông già” Noel giấu sẵn quà cho nhóc con trong cái quần đỏ Noel và cái balo paw patrol đỏ thay cho cái tất Noel bự ko có, vui nghĩ sáng mai ngủ dậy, nhóc sẽ rất mừng khi biết nhóc đã giỏi ngoan thuộc bảng cửu chương và được “ông già Noel” tặng những món quà nhóc thích - Niềm vui của hôm nay đều là những niềm hạnh phúc nhỏ mà bản thân mình cố gắng để vẫn có được, thay vì thấy bản thân đang bị trục trặc, nhìn vào những gì mình ko làm được thì mình vui vì đã vẫn cố sắp xếp để khắc phục khó khăn hạn chế trong sinh hoạt hiện tại của bản thân mình, để vẫn có thể có những niềm vui như khi bình thường, dù có vất vả mất thời gian hơn.
Mọi khó khăn nếu được chia sẻ, chung vai thì chắc chắn đều nhỏ lại, nhưng nếu không có ai hợp sức thì vất vả hơn nhưng không có nghĩa không làm được. Mọi hạnh phúc nếu có người đồng hành chia sẻ thì chắc chắn sẽ được nhân lên. Nhưng nếu không có ai thích hợp muốn cùng chia sẻ với mình thì niềm vui hạnh phúc nào cũng vẫn là của bản thân, vẫn là nguyên vẹn, nên phải cảm nhận cho thật trọn vẹn.
Nov 23, 2021
CHUYỆN PHIM, CHUYỆN ĐỜI
Những ngày đầy giông bão.
Rồi như trầm sâu trong đáy vực…
Viết một chút. Xả một chút!
Rồi tiếp tục cố gắng lên.
Xưa nay, mình không thích coi lại mấy phim như Bao Công hay Tây Du Ký hay phim dài tập, vì ớn cái cảnh người tốt toàn phải chịu oan trái, tủi nhục, bị đổ tội, bôi nhọ, vu khống, khốn khổ trong khi những kẻ gian dối, tráo trở, tội lỗi, sống lật lộng, vô ơn phản trắc thì nhởn nhơ, vui vẻ, ung dung;
Người tận tâm thì phải đau lòng, bất lực nhìn người mình đã từng tin tưởng trở mặt bán đứng mình, u mê mù quáng bao che, tin nghe theo lời nói xấu, xảo ngôn, xu nịnh…
Kẻ tàn nhẫn, narcissistic, vì lợi ích hàng đầu cho bản thân mà sẵn sàng đánh đổi và loại bỏ người khác, đạp lên những giá trị quan trọng, vui trên nỗi đau người xung quanh, giả nhân giả nghĩa, gian dối thì cười vui hạnh phúc, còn người sống chân thật, hết lòng, coi trọng chữ tình thì luôn bị phản bội, thiệt thòi, đau thương...
Những kẻ giả tạo trước mặt như tử tế ve vuốt lấy lòng thiên hạ, luôn đi rao nhân giảng nghĩa, tỏ vẻ như người hiểu chuyện, thiện lương tu hành nhưng đụng chuyện thì cư xử hoàn toàn ngược lại, chỉ chực chờ có cơ hội là nhảy vào, đâm thọc, vu oan, gieo hoài nghi, gây chia rẽ, nâng bản thân lên đạp người khác xuống còn thích giả đóng vai như nạn nhân, khẩu Phật tâm xà, ném đá giấu tay.
Phim ức chế hay kéo lê thê mình đã ko bao giờ muốn coi, vậy mà không ngờ rồi có lúc cuộc đời mình lại trải qua những thứ đau và uất ức như/còn hơn phim vậy. Trong lúc mình đã bao sóng gió, đau thương lại còn gặp phải những kẻ thật vô liêm sĩ, vô lương tâm, quá giả tạo. Sống hai mặt, cơ hội, vu oan, hại người thân đang trong lúc gặp trục trặc đã thật hèn và thất đức mà còn thích dạy đời, chuyên gia gaslighting, thật ko biết xấu hổ. Những kẻ lợi dụng, xu nịnh thì ở ngoài không hề biết đủ sự thật mà thích đi hùa, chỉ vẽ, đâm chọt, phá hoại, chia rẽ từ phía sau. Cháy nhà liền ra mặt chuột. Chuột thì luôn giả như hiền lành vô tư, chuyên đi nói đạo lý dạy đời người khác nhưng sau lưng lại trơ ra cắn phá xấu xí, đầy tội lỗi rồi vui sướng hưởng lợi trên sự đau khổ tan nát của người khác, và khổ nỗi chuột lại luôn mong thay thế căn nhà. Mấy mặt chuột công khai lộ ra, thành công như ý, chỉ có nhà là thực đã cháy tan nát rồi thôi.
Giờ nghiệm thấy ôi chuyện phim cũng đúng như chuyện đời. Yêu quái thì cứ luôn rất thích đội lốt giả danh Bồ Tát, đánh lừa thiên hạ. Tiểu nhân thì luôn thích nguỵ quân tử, làm chuyện ko hay xong tỉnh queo còn ngậm máu phun người, vừa ăn cướp vừa la làng, không có lương tâm.
Mà trong phim thì rồi chính nghĩa cũng thắng, yêu quái cũng lộ rõ nguyên hình hết lộng hành, cái ác bị trừng trị, người tốt được cứu giúp hay trả lại danh dự, bình yên và trong sạch, không phải dính líu gì tới những kẻ xấu nữa. Còn cuộc đời thực thì, những người không tốt vẫn sẽ nhởn nhơ, gây chuyện xong càng đắc chí hưởng thụ, đâu có lương tâm hay tự trọng. Mình walk away thì ai nấy càng coi như đã đạt được đúng như ý nguyện sắp đặt dọn đường bấy lâu, thoả sức lộng hành, cố bóp méo thêu dệt câu chuyện lại để che đậy bao biện cho tội lỗi cuả bản thân và còn đi vu khống, bịa đặt, đổ vấy, bôi xấu ngược cho người khác, hèn tới nỗi lỗi của họ thì họ lấp liếm bơ bơ, một lời nhận lỗi chân thành ko khi nào có mà còn thích dạy đời mình phải trở thành lươn lẹo, gian dối, vô liêm sĩ giống họ. Mấy kẻ đổ xăng vào lửa cơ hội đâm thọc, đốt nhà, thấy nhà người khác cháy nát tanh bành rồi thì vui mừng xông tới, ngồi cười đạo mạo phúc hậu vô tư thảnh thơi phơi phới tận hưởng hạnh phúc như không dính líu gì, ừ thì họ giờ vui lắm, ngư ông đắc lợi mà ! Đời sao có những người vô liêm sỉ như vậy. Tức nước vỡ bờ. Mình đã phải chọn từ bỏ, chấp nhận đi sang con đường mù mịt khó khăn vào ngay lúc bản thân đang gặp khủng hoảng, chấp nhận bao mất mát tổn thương đau khổ, mình mong thoát xa khỏi những kẻ quá toxic, quá gian dối, phản trắc, trơ trẽn, tệ bạc này, nhưng họ vẫn không hề biến khỏi cuộc đời mình mà càng ngày càng giả tạo, càng đóng kịch, càng cố tẩy trắng, càng xuyên tạc, nói xấu, càng quấy nhiễu sau lưng, càng hành xử tàn nhẫn.
Giờ mối quan hệ đã hợp để dùng từ "họ" như "họ" đã dùng. Họ chọn ngay vào lúc mình mang nhiều hy vọng phục hồi, chọn ngay vào lúc mình đang khó khăn vấp ngã cần có người bên cạnh nâng đỡ nhất thì "họ" - những người mình từng tin tưởng, từng tưởng là gia đình- đã đâm cho mình loạt cú quá quá đau, và những kẻ đã rắp tâm, đã trở mặt thì có đời nào biết cắn rứt hay sám hối mà càng ngụy biện, hành động giả tạo trơ tráo để cố che đậy cho lương tâm và những thứ xấu xí họ gây ra, vui ra mặt khi đã loại bỏ được mình vốn là cái gai trong mắt để họ được hạnh phúc theo kế hoạch của họ. Câu chuyện nguyên thủy ko hề như lời nhào nặn tẩy trắng của họ. Có là người trong cuộc mới biết rõ câu chuyện và cư xử thực tế sau vẻ ngoài và những lời đạo lý giả nhân giả nghĩa cắt xén đó thực ra là gì. Viết cho đỡ chướng chứ giờ đã thôi kệ. Mình giờ chỉ cố mạnh mẽ lên, cố làm những gì mình có thể làm và ra khỏi vũng lầy này.
Nói thì sẵn cũng nhớ phim rất cũ ’50 first dates’. Xưa, có người bảo mình phải xem phim ’50 first dates’ nên mình cố xem dù thời đó, mình chỉ thích phim hoạt hình :)) hay phim hành động. Lúc đó, cuộc sống mình vui vẻ hạnh phúc, ít trải nghiệm thương đau nên mình thấy, ngoại trừ việc đó là phim do một người đặc biệt tặng mình ra thì mình thấy phim cũng bình thường. Nhưng sau bao sóng gió cuộc đời, đến khi chính bản thân trải nghiệm tương tự, sau loạt biến cố kéo dài rồi lại thêm covid dẫn đến cá nhân gặp vấn đề trục trặc khó khăn, thì giờ mình nhận thấy, chuyện phim đó quả thật cảm động. Cô gái đó thật rất may mắn, hạnh phúc khi có được người thực lòng thương yêu, bất chấp biết là việc cô bị bệnh gây ra những trở ngại, phiền phức cho cuộc sống mỗi ngày nhưng anh vẫn tìm cách khắc phục, vượt qua và tôn trọng, bảo vệ cho cô, chứ lỡ mà gặp phải kẻ hèn hay ích kỷ, thì sẽ trốn chạy hoặc hắn sẽ lợi dụng việc cô bị vậy để qua mặt, bắt nạt, xúc phạm cô. Việc người ta khoe yêu nhau, hạnh phúc bên nhau, tử tế với nhau lúc lành lặn, tươi vui là chuyện cũng thường thấy khắp nơi, nhưng khi một trong hai mà gặp phải biến cố, vấp ngã hay khó khăn hoạn nạn, và người còn lại thì đứng trước danh vọng, lợi ích, cám dỗ, sống trong môi trường đầy những người thân và người ngoài ra sức chen vào đầu độc tư tưởng, lôi kéo, kích động mâu thuẫn, xu nịnh để tìm cách tăng ảnh hưởng, miệng lưỡi tiểu nhân góp thêm vào, cộng hưởng với những mầm mống đã sẵn trong bản chất nữa… thì chắc hiếm ai có thể đủ tử tế, chung thuỷ và sự ngay thẳng để không phản bội người còn lại. Thử thách, thời gian luôn bộc lộ rõ giá trị, tấm lòng và cái tâm thực sự.
Mình, đang khó khăn còn bị loạt những uất ức, tan nát, buồn tủi, giống như bị đẩy từ vực xuống thêm cái vực trong vực. Có lúc, mình cũng mong như phim, sẽ có phép màu, có chính nghĩa, hay có bàn tay ai nâng đỡ để giúp mình có thể phục hồi, nhưng rồi tự biết bản thân mình phải thật cố gắng, phải tự đứng dậy, từng bước một. Phải cố gắng tiếp tục đi tới, dù biết là đang đi trên gai, dù biết sắp tới, phía trước còn buồn tủi, còn mệt mỏi, còn đơn độc, còn thử thách, còn khó khăn gấp nhiều lần. Nhiều lúc ngắm nhìn con, quá thương và xót xa mà nước mắt chảy dài, lại phải cố không để cho con thấy... cũng không thể kể hay nói gì vì nghĩ cho con… Nhưng mình đã có thể dũng cảm dám bước ra thay vì đi con đường dễ dàng, nhàn hạ, danh lợi trước mắt, nhưng buồn tủi, độc hại thì mình cũng tin là: mọi thứ dù hiện giờ đang quá đau và quá sức chịu đựng của một mình mình, nhưng mình tin là cứ đi tới, rồi cũng sẽ đến lúc mình ổn! Mình cho phép mình có thể đau lúc này nhưng mình không cho phép mình để bản thân nhân nhượng, chứa chấp những thứ những kẻ giá trị đã quá biến chất, những gì đã không còn hướng về mình, đã quá biến tướng biến dạng, đau khổ thì phải tỉnh táo bước ra! Khổ nỗi, tới nước này vẫn còn bị hành khổ và bị đâm thêm, hy vọng những khổ sở trầy trật để giải quyết xong này đã là kiếp nạn thứ 81 >_<
Thường trên trang cá nhân, ai cũng thích thể hiện hạnh phúc, đẹp đẽ, vui vẻ, mình thì xưa nay ít khoe về những gì mình đã có
, một phần do cảm thấy cái gì cũng vô thường, nay hạnh phúc mai đã khác, tất cả đều phù du. Và đúng vậy. Những entry buồn này có lẽ sẽ là niềm vui đối với một vài thành phần không tốt với mình, hoặc ai ko hiểu về con người mình sẽ được dịp đánh giá lệch lạc ko hay về mình, nhưng mình thì kệ, vẫn cứ viết để đây, chỉ để nhìn nhận chân thật với bản thân rằng: mình đang đi qua những nỗi đau, tổn thương nặng nề, quá đau khi đang ở trong vực sâu còn bị những người mình từng tin tưởng, yêu thương đâm mình quá đểu, quá nhiều lần, cũng nhờ covid mà mọi thứ đi theo hướng phơi bày rõ hết bản chất thực ra, công sức tình cảm và cuộc đời mình gây dựng trước nay giờ gần như đống tro tàn, để lại rất nhiều hậu quả khó khăn phía trước...nhưng mình phải tỉnh táo, mạnh mẽ đi về phía trước, và mình vẫn cứ viết vì nó cũng là trải nghiệm của cuộc đời, ghi lại không phải để tiêu cực mà để giúp cho bản thân và những ai nếu cũng đang gặp khó khăn đau khổ trong đời, sẽ cảm thấy được an ủi đồng cảm khi biết rằng: You are not alone!! Mình dù sao vẫn tin, một ngày nào đó, mình sẽ blog trở lại những dòng thực sự tươi vui, hy vọng khi đó, mình sẽ có thể tiếp sức cho những ai đang khổ đau trong hoàn cảnh tương tự như mình lúc này. Dù rẽ qua con đường trước mắt đầy gai, đau nhói trong mỗi bước đi, nhưng mình vẫn đang cố giữ niềm tin vào cuộc đời phía trước.
Nov 2, 2021
Chưa ghi gì đã qua Nov 2.
Nhìn lại trong tháng 10, điều an ủi nhất là đã xong được 2 mũi Pfizer - một điều hết sức bình thường nhưng ở VN mới thấu, với dân đen khu vùng ven lại còn “0 bệnh nền” như mình thì trầy trật lắm mới thoát được vero cell tuy “không ép buộc” nhưng “không được lựa chọn vaccine”, kèm gõ cửa bỏ nhỏ “ai chưa chích vaccine không được ra đường” trong khi mình bị bao chuyện cần giải quyết . Bởi vậy, mặc kệ những gì đau buồn khác, thoát được vaccine TQ, Nga, Cuba, còn được chích luôn Pfizer hẳn hoi nên mình biết, mình nên cám ơn vì những tốt đẹp, giúp đỡ, và may mắn mình có được, và những ai đã bên mình lúc khó khăn. Halloween rồi thì còn hơn là một nightmare, lại còn bị kéo tiếp qua tháng 11 😣 . Một nùi đau khổ, tổn thương, nhức đầu, mệt mỏi, muộn phiền tiếp tục ở ngay phía trước, haizzz. Phải thật cố gắng, phải đi qua nỗi đau này, mong giải quyết sớm được cho xong! Quá 💔...
Oct 13, 2021
Biết là thói quen thức khuya lại còn xài điện thoại trong đêm tối đến 2am rất có hại sức khỏe và vô cùng tàn phá nhan sắc, nhưng thật sự, thời gian yên ắng bình yên nhất trong ngày là lúc này. Nên thôi thì “chỉ thói quen xấu đúng 1 hôm nay nữa thôi” >_<
Hôm rồi lần đầu nghe bài “bán chiếu” này của Thanh Duy sáng tác + thể hiện mà thấy cảm giác khó tả. Lời phong phú, nhạc bắt tai, cảnh liêu trai, và giọng ca thật hợp. Mình thấy thích, và thật thấy vui cho TDuy đã trở lại và sáng tác + thể hiện một tác phẩm hay. Cũng lâu rồi có thấy nhưng không thích cái hairstyle mới này của Duy, nhưng không ngờ là thgian qua Duy lại sáng tác. Cái tựa đề “bán chiếu”, riêng cá nhân mình thấy lẽ ra TDuy nên chú thích hoặc ko nên đặt ghép y chang làm tựa bài hát vì như vậy khiến nhiều người nhìn tựa nhầm tưởng là cải lương đâu thèm nghe (như mình ban đầu, do thấy tựa đề này nên chẳng nghe làm gì, mãi tới hôm rồi mới biết là bài mới, lại là sáng tác của TD hii)
Mình không thần tượng bất cứ ai (ngoại trừ kiểu như Shinichi đẹp trai thông minh chung tình này kia :)) + phải hát hay, nói chuyện thú vị, có duyên, hài hước nữa :))), nhưng riêng Thanh Duy là người mình dành sự ủng hộ đặc biệt, dù không xem là idol nhưng là người mình vẫn ủng hộ suốt từ ở Vn idol 2008 tới nay đã 13 năm, dù TDuy có giới tính hay điều không hoàn hảo gì mình không quan tâm, chỉ thấy thích ủng hộ tài năng, nhiều năng lượng tích cực, nhiệt huyết và biết pha trò, nói chuyện vui vẻ dí dỏm, với cả do thấy TDuy có tài nhưng sự nghiệp vẫn loay hoay lận đận thế nào đó nên luôn muốn ủng hộ TDuy. TD hát nhiều bài hay mình thích như “Trái tim nhân mã”- ĐN, “Lỗi ở yêu thương”-AP, “Hahaha”-ĐN, “Giấc mơ không còn là giấc mơ”-PU…vv. lâu lâu buồn buồn coi lại vẫn thấy hay, vui, mà PR có vẻ không tốt nên không mấy người biết tới, bao năm vẫn chưa bài nào nổi thật sự. Giờ thích thêm bài mới này do chính Duy sáng tác, thật phiêu bồng, giai điệu và lyrics đôi đoạn cũng thấm thía, hợp tâm trạng :
No comments:
Post a Comment