Aug 14, 2023
Có lẽ sau quá nhiều sự cố đau buồn liên tiếp, từ đầu 2023 đến nay, mình cũng không ngờ đang lạc quan, mình đột nhiên chuyển biến rối loạn nặng. Lần đầu tiên cảm thấy kiệt sức và bất lực đến mức như vậy. Nhiều khi mình đã ước có người mình yêu thương bên cạnh che chở, bảo vệ và là điểm tựa tinh thần cho mình. Nhưng khi không có, mà còn đối mặt với rất nhiều tổn thương áp lực, mình càng cố gắng phải đi, đi bộ qua những con đường dơ bẩn chất đầy rác rến, sình lầy bụi bặm, chuột phóng, chuột chết lòi ruột, chó ị lung tung…, đi bộ vừa để vượt qua những rào cản hiện tại để giúp đỡ cho những hoàn cảnh phận người khó khăn vốn là việc mình đã luôn muốn làm, vừa để nỗ lực tìm tạo ánh sáng cho chính bản thân. Khi không thể làm được theo cách thông thường thì mình tìm cách khác để vẫn thực hiện được. Giúp người khác mà bao lần xúc động, quay đi khóc tức tưởi. Không dễ nói ra được cho ai hiểu hết về những dòng nước mắt chất đọng bao lâu này…
Người đầu tiên vào hôm đầu tiên mình giúp là một em bán vé số lem luốc hay ngồi nghỉ mệt trước cửa trường mầm non. Mình gần 1 năm nay đã không cầm tiền mặt như trước, nhưng lần này, mình chủ động mang theo tiền giấy đưa cho em. Khi đi khuất rồi, vừa đi vừa khóc, nước mắt ràn rụa vừa vì cảm thương cho số phận em nhỏ cơ nhỡ, vừa thương cho chính mình, đã bao lâu nay rồi, mình đã không thể làm được những việc mà mình từng làm một cách rất dễ dàng, trước khi những đau thương và loạt biến cố quái quỷ cứ liên tục dồn dập xảy ra lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác mức độ tăng cấp thúc ép cho đến khi đảo lộn hết mọi thứ trong cuộc sống mình…
Mình luôn nhớ, hồi còn nhỏ, tối nào mẹ cũng hay chở mình bằng xe máy, dọc đường, mẹ hay dừng xe lại, móc tiền trong túi bảo mình xuống xe bố thí cho những người tàn tật. Mẹ mình là một người rất giàu tình thương, từ khi mình nhỏ xíu đã dạy đi dạy lại rằng, mình may mắn sinh ra sáng sủa đầy đủ thì càng phải nhớ không bao giờ được khinh người, phải luôn thương giúp mọi người, nuôi giữ lòng nhân ái. Lúc đó mình rất vô tư dũng cảm, không sợ bất cứ điều gì cả, kể cả những người lê lết nhìn đáng sợ, mình vẫn dám đến bỏ tiền vào ca nhựa, rồi lên xe ôm eo mẹ, hai mẹ con tiếp tục dạo phố. Khi đó, mình cảm thấy lòng phơi phới, rất hạnh phúc mỗi khi có thể giúp được ai, không bị một suy nghĩ, nỗi đau hay cưỡng chế mất thời gian nào ngăn cản
…
Một ngày khác, một trong những người mình giúp được là một cô bán vé số đi xiêu vẹo, thần kinh không bình thường. Mình không ngờ, khi nhận tiền, cô ấy lại rối rít vui mừng cảm ơn - tiếng “cảm ơn nhiều lắm nha” trong âm ú ớ, líu lưỡi ngọng nghịu… nghe mà xúc động rơi nước mắt…
Nhiều năm qua, mình chỉ ngồi xe hơi cửa kính. Bây giờ đi bộ qua những con đường nghèo, mình mới trải nghiệm nhớ lại cuộc sống Việt Nam của mình khi xưa… Mình đi qua nhiều con hẻm len lỏi thông luồn mà ngày xưa mình đi học cấp 1, cấp 2, học thêm đi về nhà…Những con hẻm từng đầy mồ mã, và đầy “mìn”. Rồi có hôm, mình đi bộ ngang qua khu xóm cũ nơi con hẻm chỉ rộng vừa được 1 chiếc xe máy, có căn nhà nhỏ chiều ngang 3m mà mình từng có khoảng thời gian ở với ba mẹ lúc xưa. Nhà đổi chủ nhiều năm rồi vậy mà nay đi ngang qua để nhìn lại, thì thấy căn nhà vẫn y như xưa, kể cả cái bàn thiêng trên gác nhỏ vẫn còn nguyên vậy…
Mình mong có một ngày mình phục hồi lại được sẽ là tự do, hạnh phúc vô hạn. Mình cầu nguyện cho bản thân tìm được cách vượt qua, mình sẽ có thể chia sẻ mọi thứ mình góp nhặt được để tri ân và giúp những người đang thống khổ như mình lúc này…
…
Aug 29, 2023
Hôm này, trời vừa bớt mưa, trên đường đầy nước đọng, có những em nhỏ đang lấy cây xuổng gạt nước để chơi đùa. Đang vừa đi vừa nghĩ vu vơ thì mình nghe tiếng ai lội bì bõm giữa vũng nước lớn dưới lòng đường, tung tóe sình lầy. Thì ra là một chú bán vé số mù, không thấy đường nên chú đi vào giữa sình lầy, nhưng khi đã biết là vũng sình rồi, chú ta cũng không thèm né vũng nước dơ mà cứ thế thản nhiên lội tiếp, không rõ đó là do thuận tiện, với một tinh thần thản nhiên bất chấp, hay đang như nghịch vui. Mình không mua vé số nhưng cũng gửi tặng chú một chút tiền, biết mình rất may mắn khi mắt được nhìn thấy ánh sáng.
Những khu chợ ngang qua luôn đầy những núi rác nhơ nhớp bốc mùi. Những chiếc xe ve chai không ngại ngần đậu lác đác bới tìm rác. Những xe bán hàng ăn vẫn vô tư nướng thịt gần đó, gió thổi mùi rác quyện vào mùi khói nướng thức ăn…
Mình thích đi ngang qua những quầy bán mía. Nhìn người ta vót mía điệu nghệ, mùi mía rất thơm…
Sep 4, 2023
… Và mùi những trái thị, mùi thức ăn đường phố thoang thoảng trên đường… Những cây khế, cây lêkima, đu đủ đầy trái trên cao…
Một hôm, mình đi bộ ra công viên chỗ Mark và ba mẹ tập thể dục. Xong về qua đường, thấy 2 em nhỏ ngồi thất thểu ngay trụ đèn giao thông tu mút chai yogurt drink - mấy cái yogurt drink nhỏ giống như thằng con mình thích uống, nhưng những em này ngồi giữa dòng xe đông. Mình biết có những người cha mẹ cố tình hành nghề ăn xin, bắt con nhỏ phải ngồi ăn xin thất thểu ngoài đường. Mình không biết chắc để khẳng định những em bé này có bị trong gia đình cha mẹ như vậy không, nhưng mình vẫn giúp ít tiền, dù biết khó có thể gọi là thật sự giúp được gì cho hoàn cảnh các em, nhưng thôi mình cứ cho, cho những đôi mắt ngây thơ ngơ ngác của các em lóe sáng chút niềm vui ... Bé lớn đưa tay nhận lấy, còn biết nói cảm ơn mình …
Cũng có lần, mình bố thí cho một ông lão bán gòn ngoáy tai. Mình cầm tờ tiền đưa ông mà bất giác thấy tay ông đưa ra, những chiếc móng tay dài thượt đen sầm không cắt, bàn tay lơ đơ, nhem nhuốc, ông định đưa tay nhận tiền nhưng sau ông lại nhìn mình, nghĩ suy gì đó rồi ông lại rút tay về, đưa ra rổ hàng để mình bỏ tiền vô thay vì cầm lấy …
Đi đến một ngã tư khi đã tối, có em nhỏ bày trò múa lửa để mưu sinh. Mùi xăng bốc lên, em đưa lửa vào miệng mà mình xót xa, không muốn nhìn cảnh em nuốt lửa, muốn tặng em ít tiền nhưng khi đó mình đã cho hết những tờ tiền mình mang theo hôm đó rồi. Mà tặng tiền thì cũng chỉ giúp cho một bữa ăn chứ có giúp được em bỏ trò nguy hiểm đó đâu? Nhủ lần sau mình sẽ quay lại đoạn đường này, liệu có gặp lại em?
Những ngày bao khổ đau nhọc nhằn, mọi thứ với mình đều rất khó khăn, không bình thường như trước, nhưng cuối ngày, mình vẫn luôn cảm nhận niềm hạnh phúc yên bình mà mình đang có và tạo ra. Mình vẫn đang luôn nỗ lực đấu tranh, tự hào và an ủi rằng, giữa bao vùi dập chà đạp, giữa bao cưỡng chế trói buộc, giữa bao tổn thương oan trái, giữa những ngày rất đen tối của cuộc đời, mình vẫn đã luôn học hỏi và nỗ lực để vẫn làm được nhiều điều tốt đẹp, ý nghĩa nên làm… cảm nhận thật thấm thía và nâng niu những hạnh phúc quý giá chân thật…
Mình cứ đi bộ thực hiện chiến dịch nhỏ đó một cách vui vẻ, cho đến khi bỗng liên tiếp chuyện dồn dập ập đến cắt ngang, và mình lại còn bị một tai nạn bất ngờ phải cấp cứu, đến nay vẫn chưa phục hồi để có thể tiếp tục đi hoàn thành chiến dịch nhỏ đó hay viết xong entry này trọn vẹn như dự định …