Thursday, June 8, 2023

I miss you, Spring!




Một mùa xuân lặng lẽ nỗi niềm, nhưng cũng không ngày nào mà mình không tìm thấy vẻ đẹp cuộc sống và những phút giây hạnh phúc chân thật. Hạnh phúc như đóa hoa, càng đẹp hơn, quý giá hơn khi có thể nở ngay giữa những cheo leo, nhọc nhằn, thương tổn. 

Cuộc đời mình nhiều những cuộc chia xa, và chia ly. Nhưng những cuộc chia xa và chia ly cũng đã mang đến cho mình rất nhiều tình cảm và tấm lòng thấu cảm, học không phụ thuộc hạnh phúc từ bên ngoài nhưng luôn quý trọng tất cả thời gian, tấm lòng, vẻ đẹp từ mọi người mà mình có duyên biết đến trong cuộc đời vô thường này. Và những cuộc chia xa luôn cho mình cảm nhận rõ tình cảm của người khác đối với mình ra sao. 


  
Cũng có lúc chạnh lòng, “Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi, đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt” 🙂 Nhưng mình hiểu, bản chất của mọi thứ trong cuộc đời là impermanent & unpredictable, và mọi sự phát triển đều không theo một đường thẳng mà là những vòng xoắn ốc loằng ngoằng. Những khủng hoảng, vực sâu, tan nát, chia cắt…là điều ko tránh khỏi và cần phải có trong quá trình phát triển, kể cả khi hình thức bên ngoài tưởng như là một bước lùi hay là sự lặp lại nhưng thật ra là với nhận thức và bước phát triển khác. Mình đã xem trọng tình yêu, thích say mê gắn bó tận tụy lâu dài với chỉ một người một nơi, thích sự bình dị tối giản rõ ràng, nhưng cuộc đời lại dành tặng cho mình những phong lưu phiêu lưu, những bài học từ đắng cay thương tổn, những câu chuyện ở nhiều góc nhìn vị trí khác nhau, những trải nghiệm khó ngờ, phức tạp phong phú. Mình thấy tư duy Antifragile khá phù hợp với suy nghĩ hiện tại của mình. Dù cuộc sống với mình vẫn không bao giờ là sự buông xuôi tùy tiện, nhưng nay không còn mang kỳ vọng vào sự ổn định, không nhất thiết tròn đầy như dự định hay trói buộc theo kế hoạch. Cuộc đời không nên như 1 tour du lịch gò bó đã lỡ mua xong hay book sẵn, hay như ván đã đóng thuyền! 🙂 mình nay xem mọi thứ trong đời khoáng đạt như hành trình du ngoạn đầy bí ẩn, nhiều ngẫu hứng, nhiều lối rẽ, nhiều hương vị, nhiều ý nghĩa, nhiều học hỏi. Những nỗi đau đang rải đầy trong từng mỗi bước đi, nhưng mình nay luôn trong tâm thế nhìn vào sự thật và quyết định ứng biến tùy theo hành xử của con người, hoàn cảnh và hiện thực, học bình thản thoải mái đón nhận mọi thay đổi, mọi ngẫu nhiên, kể cả sự phức tạp của lòng người hay sự khó lường bất ngờ của hoàn cảnh, và học hỏi những giá trị ý nghĩa phía sau những trải nghiệm đó. Mình yêu thương và tự hào về chính mình, kể cả lúc bản thân đang khó khăn khủng hoảng, hay tim đau, cần chỗ dựa nhất, mình đã vẫn luôn can đảm trong tất cả mọi quyết định, không ngừng tìm ánh sáng để có bước đi phù hợp break the cycle và tự giúp mình. 


Buồn và cạn sức nên mình đã muốn thờ ơ với mùa xuân. Vậy nhưng mùa xuân ấy đã vẫn trung thành, vẫn tốt đẹp, vẫn yêu thương dành tặng cho mình những lãng mạn bất ngờ, và bao đoá hoa tươi rực rỡ mỗi ngày.

Khoảnh khắc mùa xuân dễ thương khi đang lái xe chợt thấy rất nhiều những cánh hoa lê trắng nhỏ xíu hồn nhiên cuộn xoay theo gió, đẹp như mùa xuân đang rải confetti trên khắp các mặt đường. Phận hoa rơi rụng nhưng những cánh hoa này vô tư nô đùa, rượt đuổi nhau trong gió, khác với vẻ đẹp man mác lớt phớt buồn của những cánh anh đào lả tả rơi nơi gốc anh đào mà mình hay thích vừa ngắm hoa vừa nhâm nhi mấy cái bánh taiyaki…

Và góc cỏ dại trước nhà cả năm qua lẻo ẻo nghiêng ngả như những lá cỏ dại tầm thường, vô dụng lại bỗng bất ngờ đâm những tép nụ múp míp, rồi bừng nở hoa to đẹp rực rỡ - những bông hoa mình chưa từng biết, mang vẻ đẹp kiêu sa yêu kiều, từa tựa như nét đẹp của hoa diên vỹ. Đã vậy, lần lượt mỗi bông nở lại có màu sắc khác nhau, thú vị như những món quà bất ngờ. Những gì bất ngờ thường khiến niềm vui nhân lên. Cũng như trong cuộc sống, có những sự vật và con người không mang một vỏ bọc hào nhoáng thể hiện, nhưng lại mang trong mình những bông hoa đẹp rực rỡ.

Hoa cam cũng lại vào mùa rụng trắng sân. Đêm nào hương hoa cam cũng thơm ngào ngạt sực nức, khi hoa tươi thì hương thơm quyến rũ ma mị, len tràn cả qua khe cửa đã đóng kín như mong muốn vào tận nhà để giúp mình xoa dịu mọi nhọc nhằn, ngổn ngang…, còn khi hoa đã rụng, tàn héo thì lớp lớp hoa phủ kín nhiều và thơm như đang phơi ướp trà hoa thanh tao khắp mảnh sân. Mùi hương hoa cam ấy có những ngày sắp át được cả mùi chuột chết ở đâu đó! 😢 và vẫn tinh khiết không khác gì hương hoa cam từ bao nhiêu mùa xuân trước. Hương cam như đã chứng kiến và thấu hiểu tất cả mọi biến cố oái oăm và những chuyện mình trải qua … 

Và không thiếu những lần đậu xe ven đường, một loạt cánh hoa xuân bất ngờ bay phủ rợp trời, ngọt ngào rơi như những cơn mưa, đẹp lãng mạn thấm đẫm còn hơn cả cảnh phim. Không phải lần đầu mà vẫn choáng ngợp như lần đầu. ^_^ Mùa xuân sao mà thật biết cách yêu chiều dụ dỗ! Một đứa đang muốn thờ ơ, tự nhủ sẽ không lãng mạn mộng mơ gì nữa, vậy mà trong phút chốc lại thổn thức, ngẩn ngơ.

 Và mùa xuân chưa khi nào thiếu wisteria. Từ hè thu năm ngoái, nhìn những mái vòm wisteria đầy lá xanh, mình đã hẹn chờ xuân. Nhưng xuân này đến, khi wisteria buông tím mơ màng lủng lẳng khắp nơi, mình chỉ lẳng lặng ngắm nhìn vẻ đẹp ấy từ xa, không đến gần, không chụp ảnh, ánh mắt nhìn hoa tỏ ra vô tình, dè dặt, làm cứ như hoa ấy là người yêu cũ không bằng !! 😂 Mãi khi hoa đã quá thì, tàn rụi, lá non lan nhiều như làn rượu đỏ đổ tràn lên khắp nhánh cây, thì mình mới lại nghĩ, chắc gì năm sau mình có mặt ở đây đứng cạnh những bông hoa xinh đẹp ấy. Thế nên mặc kệ nhan sắc lúc đang te tua thiếu ngủ trầm trọng lại ko một chút xíu phấn son, mình vẫn cứ selfie “vài” ảnh. May quá cũng có cây wisteria nở muộn, hoa vẫn còn đưa hương thơm thoang thoảng dịu dàng như giấc mơ mùa xuân còn vương đọng lại. Mùa xuân như biết ý nên đã vẫn để dành hoa gửi tặng cho cái đứa yêu thích hoa mà lại thờ ơ trễ muộn như mình.

Và khoảnh khắc lãng mạn dễ thương nữa của mùa xuân khi một tối, về nhà soi gương, thấy có cánh hoa mỏng manh còn vướng lại đính trên tóc. Tự mình gỡ cánh hoa ra mà cũng thấy…lãng mạn lol. Đó là cánh hoa từ hàng cây ở công viên, nơi mình và nhóc con dự tiệc của em gái của cậu bạn - một bữa tiệc Ấn Độ thú vị đông vui, buffet có món chay từ bắp non mà mình mới biết, cay nhưng ngon, và mình đã bất ngờ khi nhận ra gốc cây mình đang đứng có những cánh hoa xoay tít trong gió, hình dáng từa tựa như những cánh chò nâu của Sài Gòn, làm mình bất giác nhớ đến ký ức thời xa lắc khi mình nổi hứng thi Én vàng, lên giới thiệu bản thân, ai cũng văn hoa khoe xuất xứ quê hương tỉnh thành nhiều đặc trưng thú vị này nọ, còn mình lớn nhỏ ở SG khô khan, chả thấy SG có gì đặc sản nên thơ để giới thiệu, nên mình nhắc đến hình ảnh những cánh chò nâu xoay xoay, và tuy nói rất ngắn gọn nhưng lần đó mình lại được chọn tiếp vào sâu những vòng trong dù chưa từng có kinh nghiệm làm MC gì. Nay sau bao nhiêu năm, vào lúc đã gần như không còn nhớ đến, bỗng bất chợt gặp mấy cánh hoa tựa chò nâu thu nhỏ xoay như chong chóng nhẹ đáp lên người mình tại trên đất Mỹ vừa lạ vừa quen, làm mình cảm thấy vui vui thú vị như gặp người giống người quen cũ. ^_^ 



🎵 🎵


Và thật cảm động trước tình cảm của các cô và mọi bạn bè dành cho Mark. Những đứa bé mới lớp 1 nhưng khi chia xa đã ứa tràn bao tình cảm, đã viết và nói với Mark những điều khiến không chỉ thằng nhóc mà cả mình xúc động suốt nhiều ngày. Nhìn thằng con lu loa rơi nước mắt mà mình vừa thương, vừa an ủi, vừa chính mình cũng rưng rưng cảm động trước tình cảm trong veo đó của mọi người. Lớp học thật sự như một gia đình nhỏ, cô giáo và mỗi người bạn trong hay ngoài lớp, bạn mới hay bạn cũ, cũng đều thật dễ thương. Cô giáo của Mark, một cô Mỹ trắng ban đầu tuy có vẻ khó chịu lạnh lùng, cùng cô giáo trẻ dễ thương nhiệt tình (Pisces nha), nhưng cả 2 cô đều hết lòng yêu thương quan tâm Mark và thương quý mình, còn bất ngờ tặng quà và tổ chức buổi chia tay đặc biệt dành riêng cho Mark và dành cho mình những lời nhắn gửi cảm động, chân thành. Đó là tình cảm đẹp giữa khoảng thời gian u tối mà mình sẽ không quên, khi ôm nói lời tạm biệt, thật sự đã không cầm được nước mắt. 

Mark 1 năm qua có thêm rất nhiều bạn thân. Mình kết giao với hầu hết phụ huynh của bạn thân của Mark. Những con người xuất xứ từ những đất nước khác nhau, những nền văn hóa rất khác nhau, tính cách khác nhau, câu chuyện cuộc đời khác nhau, công việc khác nhau, quan điểm khác nhau, nhưng có lẽ khi hợp duyên với nhau thì cảm giác rất hiểu nhau, nên những cuộc trò chuyện không dừng lại ở kiểu xã giao small talk “Hello Bye” của một mối quan hệ play date mà luôn là những cuộc nói chuyện gần gũi sâu sắc như giữa những người bạn thân với nhau. Có lẽ điều khiến mình thấy hạnh phúc lẫn cảm động trong thời gian qua là, mình vẫn luôn nhận được tình cảm quý mến của hầu hết người nào mình có duyên gặp gỡ, chính lúc này lại là lúc mình được nghe nhiều câu chuyện, góc khuất và trải nghiệm mà người khác trải lòng với mình, những điều mà mình biết rằng thông thường, với những người khác, họ sẽ không chia sẻ hay nói ra. Ban đầu mình khá ngạc nhiên về sự đồng cảm, và sâu sắc đến từ những người đang hạnh phúc/thành công đó, nhưng sau khi nghe những trải nghiệm của họ thì mình nhận ra lòng đồng cảm thấu hiểu đó đến từ đâu. Khi nói lời chia xa mà mình có thể nhìn thấy nỗi buồn tiếc nuối trong ánh mắt của người đối diện, thì như nhìn thấy những tình cảm đẹp long lanh.


🙂 1 năm đầy kỷ niệm -  🎵 Best times


Thằng con buồn, tối nào cũng đòi chở đi vòng vòng. Những ngày biết sắp xa nơi đây, mình muốn cảm nhận và lưu giữ thật nhiều vào ký ức. Chạy qua khắp các city, Mountain View, Sunnyvale, Cupertino, Santa Clara…, và nói với thằng nhỏ đây là nơi trước đây mình đã từng…, mỗi khu, mỗi freeway exit, mỗi đoạn đường từng gắn với những giai đoạn tháng ngày khác nhau, những kỷ niệm, ký ức vẫn còn ngay đó, cảm giác tưởng như chỉ mới vừa ngày hôm qua thôi…Đôi khi không muốn tin rằng, chỉ cần chút thử thách thôi thì những người mình từng xem là thân thương lại trở mặt nhanh và dễ dàng như vậy.

Dù vẫn thích hoa và từng hẹn quay trở lại, mình đã chọn không quay trở lại Filoli sau nhiều năm. Không muốn phải đối diện hay khuấy động ký ức.

Mình cũng lỡ hẹn với một người bạn ở vườn hoa hồng, nơi yêu thích mà năm nào ở đây mình cũng đều ghé qua. Có lẽ vậy cũng tốt. Vì khi bỏ lỡ những gì mình yêu thích thì cũng sẽ là sự lưu luyến còn quay trở lại. 

Một mùa xuân mà mình không muốn về nhà. Có lần hiếu kỳ tò mò nên tìm thấy cái sân thượng thênh thang, thoáng đãng, nơi thi thoảng cũng có vài đôi trẻ yêu nhau leo lên đến đó, còn thường cũng rất ít có mấy ai. Một nơi có thể ngắm rõ bầu trời thiên thanh to rộng bao la mây phủ hay cả màn mưa rây trắng khoảng trời xa, những chiếc xe chạy lướt nhẹ tênh phía xa như những món đồ chơi bé nhỏ xinh xắn, hay những đêm trời lấp lánh thành phố yên ắng thưa đèn. Khi xoay người một vòng sẽ thấy rõ tất cả mọi phía xung quanh đều là núi đồi rợp kín, còn mình lọt thỏm ở giữa, cảm giác thật là thung lũng Silicon. Một nơi trước mắt là thiên nhiên, có thể tách mình ra khỏi những âu lo tủn mủn, có thể tập trung làm gì cũng ko ai phiền nhiễu, hay nếu lỡ có chạm phải điều gì rơi nước mắt cũng ko sao. 

Và cảm ơn những người bạn tốt. Niềm vui bất ngờ khi bạn cố tình im im rồi lại âm thầm xin nghỉ việc đến gặp mình, còn canh lúc mình vắng mặt đã pay luôn bữa ăn tạm biệt mà mình mời.

Những ngày khó khăn, thế mà mình vẫn có những niềm vui tinh khôi đến từ mùa xuân và những con người biết quan tâm chia sẻ, khiến mình thấy cuộc đời vẫn đẹp.

Chợt nhớ vài câu thơ từ thời văn học cấp 3 (mình rất hiếm đọc hay thuộc thơ người khác, nhưng thuộc ngay đúng mấy câu kinh điển này hay và hợp nè): 

- Khi ta ở, chỉ là nơi đất ở. 
Khi ta đi đất đã hóa tâm hồn. 

- Đưa người ta không đưa qua sông, 
Sao nghe tiếng sóng ở trong lòng 
Bóng chiều không thắm, không vàng vọt, 
Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong… 
 
Cuộc đời gồm những cuộc chia xa, nên hãy luôn biết yêu thương, đối xử tốt và trân trọng tất cả mọi người, con nhe! Mình đã dặn dò thằng con như thế, không biết nó còn nhỏ quá có hiểu chút nào không, nhưng đó cũng đã như là lời tự nói với chính mình… 

Một entry lan tràn, dù nhiều điều không nói ra, và cũng không thể diễn đạt.
Người mà bạn nghĩ đến trước khi ngủ và mỗi khi thức dậy là ai? Người bạn muốn gặp khi xa là ai? Đó là người có yêu thương bạn không? Đó là người mang đến cho bạn nỗi đau, hay hạnh phúc?

Thôi thì, tạm biệt mùa xuân. Cảm ơn vì đã hào phóng dành tặng cho mình những đóa hoa và những món quà của cuộc sống.
Đọng lại trong mình lúc này là nỗi nhớ… 
Có duyên thì sẽ còn gặp lại. 

Spring, I already miss you !




"Yesterday - Today - Tomorrow
Each day is as special as you want it to be."




2 comments:

Blog Contents by Date

TOPICS

...