Tháng ba, khi những con đường khô khốc đã lãng đãng phủ rợp hoa, khi những nhành cây ngủ đông trơ trụi nhất cũng đã chi chít búp non no tròn bụ bẫm, khi khắp nơi đang nô nức rộn ràng chuẩn bị um tùm xum xuê trở lại, thì lại là lúc mình quyết định “xuống” tóc, dù đã có ý định giữ dài.
Bài thơ đến từ cảm xúc khi cắt bỏ một đoạn tóc như những gì vẫn tin yêu, nuôi giữ suốt gần 1 năm qua.
Tóc hình thành từ tế bào chết, không có dây thần kinh nào, cắt tóc hay cắt những gì đã chết vốn dĩ không thể đau. Vậy mà có những lần cắt tóc, mình đã thấy nhói đau, dù vẫn mỉm cười với chính mình trong gương.
— Cắt tóc
Mây rơi nặng trĩu, gió bay rối bời
Đang tay cắt đứt một thời
Tơ vương thao thức nhớ lời dối gian…
Tóc dài đan nỗi đa đoan
Nắng hoang nỗi nhớ, mưa loang nỗi sầu
Tin yêu trao buổi ban đầu
Tim đau mới thấu rõ màu đêm thâu
Nhìn ai hạnh phúc, mỉm cười quay lưng.
Tình sao bạc kém người dưng
Trăng còn thương đón cuối đường đêm đen.
Trên sàn vạt tóc thân quen,
Một năm kỷ niệm rơi mềm dưới chân
…
…
Lặng mình giữa những bâng khuâng,
Bao nhiêu đoạn tóc,
bấy nhiêu đoạn trường.
Hương thầm trên tóc còn vương
Tóc nay đã ngắn,
yêu thương còn dài?
Bước qua vụn tóc u hoài,
Nắng lay cũn cỡn hoa cài bóng ai…
Tóc thôi chạm vuốt đôi vai,
Thôi hôn vào mắt,
Chưa phai nụ cười …
—
KhoaThy
3-2023
Không có cửa hiệu cắt tóc nào có thể cắt bỏ đi kỷ niệm, giấc mơ, và nỗi nhớ. Tình cảm cũng như những sợi tóc - đã phải đau lòng cắt đi rồi nhưng mỗi ngày vẫn còn có thể âm thầm dài ra, cắt rồi lại vẫn dài ra, thật ngu ngốc, lì lợm.
Sẽ chẳng có cửa hiệu cắt tóc nào có thể cắt bỏ đi những gì lòng thật sự yêu thương quý trọng. Những quan tâm ấm áp, những khoảnh khắc lãng mạn, những nụ cười thật trong, những ánh nhìn khó quên, những gần gũi ngọt ngào, những diệu kỳ như cổ tích, những cảm xúc thật đặc biệt, những điều không dễ tìm thấy trong đời… thế nên nếu vẫn còn thấy vui khi nhớ đến, hay nếu lỡ có nhớ mãi không bao giờ quên được cũng chẳng sao.
Dù hiện thực buồn và bạc, mình vẫn luôn cảm ơn những tốt đẹp và những niềm vui dễ thương mà người khác đã từng mang đến cho mình, cùng những điểm tốt và điều hay mình tiếp nhận khi bên cạnh. Quý trọng, thay vì phủi bỏ tất cả mọi kỷ niệm là cách dịu dàng và yêu thương nhất để có thể tự mình xoa dịu những tổn thương, vỗ về, bao dung, và vượt trên những nỗi đau.
Mình vẫn hay tự nhiên nhớ đến lời của chính những người mình yêu thương đã từng nói, từng chia sẻ với mình, nhất là khi buồn hay gặp khó khăn. Những câu nói đó vẫn sống, vẫn mang nhiều ý nghĩa và giá trị tinh thần, mình vẫn cảm kích và cảm giác như người của những ngày yêu thương vẫn luôn bên cạnh mình, dù thực tế thì không…
Love is rare. Cherish it.
"Yesterday - Today - Tomorrow
Each day is as special as you want it to be."
No comments:
Post a Comment