Mới vài cơn mưa xuống, dế đã kêu léc réc khắp cả vườn nhà. Kể cũng lạ, chạy xe quanh xóm, chỉ có mỗi nhà mình là có tiếng dế. Và cũng chỉ có năm nay - có lẽ là năm đầu tiên - được nghe dế kêu ngay trong vườn nhà “sống động” và “trung thực” đến thế.
Bước ra gần thềm nhà, không cần ngó quanh tìm kiếm gì, đã thấy hai chàng dế, hay là hai nàng dế (dế cái có kêu không nhỉ), hay là một đôi dế nào đó đen trùi trũi, nhỏ hơn con gián một chút, lúc rúc gần chỗ khóm trúc và gốc mận. Vừa nghe động là bọn dế đã lủi ngay vào góc sân, không còn thấy bóng dáng đâu nữa, chỉ nghe âm thanh réc réc vẫn vọng lên đều đều, râm ran...
Đã lâu lắm rồi mới lại nghe tiếng dế.
Nhớ lúc còn nhỏ, độ khoảng lớp một hay lớp hai gì đó, không nhớ là do trước cổng trường người ta bán dế kêu nhiều và vui quá hay tại một lí do nào khác, mà phần nhiều có lẽ là vì hiếu kì và yêu động vật, nên cứ đòi ba mẹ mua dế về nuôi. Lúc đó chả phân biệt được đâu là gián, đâu là dế . Ở nhà, cứ gặp con nào có cánh, nhỏ nhỏ, đen đen là lại hỏi xem có phải dế hay không. Có lần ba bắt được một con dế. Cảm giác thích thú, vui mừng khi đó giờ vẫn còn nhớ rõ. Nuôi dế chắc cũng đã đôi ba lần. Lúc thì ba, lúc thì bà cố bày cho cách. Có khi bỏ dế vào vỏ bao thuốc lá, có lúc để nó trong vỏ lon sữa bò, bọc kín lại bằng mảnh bao ni-lông có đục chi chít những lỗ nhỏ cho nó thở, rồi kéo căng mảnh bao ni-lông, lấy dây thun cột chặt miệng lon để dế không bay đi mà mình thì thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn ngắm nó. Ba làm giùm hết, kể cả việc cho nó ăn, còn mình thì khoái chí ra trò. Mà nhớ mang máng là không lần nào nuôi tụi dế này lâu được. Có con nhân lúc mình sơ suất để hở tìm cách trốn mất, có con thì, nhớ không rõ nữa, hình như là bị…hay sao đó. Vì thế mà thấy tội nghiệp, không nuôi trong “nhà dế” tự tạo nữa. Sau đó có mua hộp đồ chơi có hai con dế giả màu vàng, mỗi lần mở nắp hộp tao nhã ra lại nghe tiếng dế cất lên y như thật. Bây giờ thì có kêu nuôi dế cũng không ham. Thà như thế này, để tụi nó ở ngoài vườn tự do nhảy nhót, không ai bắt bớ gì mà tụi nó vẫn đến nhà mình cất bài hòa tấu, thế mới là vui ^_^. Nếu là cả một đàn dế kêu , như những lần đi ngang qua sở thú vào buổi tối nghe thấy, thì inh ỏi đến khó chịu. Tiếng dế kêu trong bụi rậm, nghe…hơi ghê. Nhưng còn tiếng dế gáy trong vườn thì lại mở ra một không gian thật đặc biệt, gần gũi và vương đầy mùi đồng quê. Nhớ tới những câu chuyện đồng thoại dễ thương hồi nhỏ hay đọc .
Nhớ lúc còn nhỏ, độ khoảng lớp một hay lớp hai gì đó, không nhớ là do trước cổng trường người ta bán dế kêu nhiều và vui quá hay tại một lí do nào khác, mà phần nhiều có lẽ là vì hiếu kì và yêu động vật, nên cứ đòi ba mẹ mua dế về nuôi. Lúc đó chả phân biệt được đâu là gián, đâu là dế . Ở nhà, cứ gặp con nào có cánh, nhỏ nhỏ, đen đen là lại hỏi xem có phải dế hay không. Có lần ba bắt được một con dế. Cảm giác thích thú, vui mừng khi đó giờ vẫn còn nhớ rõ. Nuôi dế chắc cũng đã đôi ba lần. Lúc thì ba, lúc thì bà cố bày cho cách. Có khi bỏ dế vào vỏ bao thuốc lá, có lúc để nó trong vỏ lon sữa bò, bọc kín lại bằng mảnh bao ni-lông có đục chi chít những lỗ nhỏ cho nó thở, rồi kéo căng mảnh bao ni-lông, lấy dây thun cột chặt miệng lon để dế không bay đi mà mình thì thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn ngắm nó. Ba làm giùm hết, kể cả việc cho nó ăn, còn mình thì khoái chí ra trò. Mà nhớ mang máng là không lần nào nuôi tụi dế này lâu được. Có con nhân lúc mình sơ suất để hở tìm cách trốn mất, có con thì, nhớ không rõ nữa, hình như là bị…hay sao đó. Vì thế mà thấy tội nghiệp, không nuôi trong “nhà dế” tự tạo nữa. Sau đó có mua hộp đồ chơi có hai con dế giả màu vàng, mỗi lần mở nắp hộp tao nhã ra lại nghe tiếng dế cất lên y như thật. Bây giờ thì có kêu nuôi dế cũng không ham. Thà như thế này, để tụi nó ở ngoài vườn tự do nhảy nhót, không ai bắt bớ gì mà tụi nó vẫn đến nhà mình cất bài hòa tấu, thế mới là vui ^_^. Nếu là cả một đàn dế kêu , như những lần đi ngang qua sở thú vào buổi tối nghe thấy, thì inh ỏi đến khó chịu. Tiếng dế kêu trong bụi rậm, nghe…hơi ghê. Nhưng còn tiếng dế gáy trong vườn thì lại mở ra một không gian thật đặc biệt, gần gũi và vương đầy mùi đồng quê. Nhớ tới những câu chuyện đồng thoại dễ thương hồi nhỏ hay đọc .
Tối, bất chợt nghe vài con gáy réc réc thế này, tự dưng thấy len lỏi một cảm xúc là lạ…thấy vui vui, cứ như vừa gặp lại thứ gì đó thân quen…Thế là bữa tối hôm nay hân hoan tiếng dế. Vài hơi gió lành lạnh phả vào làm ngụm nước dừa tan ra dường như ngọt mát hơn. Một buổi tối thanh bình. Thật tự nhiên, mọi ý nghĩ cứ mơn man theo tiếng dế, về thăm lại một chút tuổi thơ...
Giờ ngồi tít trên lầu một mà vẫn nghe dế kêu rả rích. Vẫn một âm điệu đều đều, réc réc réc réc…Du dương một hồi rồi lại ngừng , chắc là để nghỉ mệt hay để lấy hơi gì đó , rồi lại cất lên phảng phất hương đêm.
Dế hát.
Dế hát.
No comments:
Post a Comment