Sunday, May 13, 2007

Happy Mother’s day



Mãi đến năm học lớp 10 mới biết đến “Mother’s day” và cứ chép miệng: sao lại chọn ngày khó nhớ thế - không vào một ngày cụ thể mà lại vào ngày chủ nhật thứ hai trong tháng năm, còn Father’s day lại nằm trong tháng khác? Đến giờ, dù vẫn chưa dành nhiều thời gian tìm hiểu kĩ càng nhưng nghĩ, có lẽ, chọn ngày chủ nhật để cả nhà dễ sum họp và thể hiện tình cảm với nhau hơn.


Vài ba năm trở lại đây, “Mother’s day” tuy vẫn chưa thật sự quen thuộc nhưng cũng đã bớt phần xa lạ đối với người Việt Nam, và mình cũng thấy vui vì điều đó. Từ mấy tuần trước, ở các hiệu bánh đã thấy giăng cao các dải băng-rôn nô nức chào đón ngày hôm nay - ngày của Mẹ.


Báo Tuổi trẻ sáng nay dành riêng hai trang lớn đăng các bài viết về Mẹ. Tìm thấy đâu đó trong các bài viết là những cảm xúc rất gần, rất quen, rất giống với tình cảm của mình: “Đã qua biết bao nhiêu ngày của Mẹ, có nhiều lời hứa trong lòng và với người, con sẽ viết một bài gì đó về má…” nhưng rồi cũng “hẹn lần hẹn lữa”. Đồng cảm nhất có lẽ là lời tâm sự: “Con chưa một lần nói với má cái câu vô cùng đơn giản: “má ơi, con rất, rất thương má”” hay “Con chỉ muốn nói rằng dù ở đâu con vẫn luôn thương nhớ mẹ, mặc dù đôi lúc không dễ dàng để nói lên điều ấy.”
Ừ, không dễ dàng để nói lên điều ấy, mà cũng không biết sao lại thấy khó nói đến vậy. Có nhiều người vẫn nói và ôm hôn ba mẹ chụt chụt hằng ngày đó thôi, còn với mình thì… Ngày này năm ngoái, gói món quà nhỏ tặng Mẹ, muốn đặt bút viết “con thương mẹ nhiều lắm” mà tự dưng lại thấy ngại ngần, trong khi những lần tặng quà cho bạn thì không khi nào thiếu tấm thiệp và lời chúc mừng đính kèm. Có quá nhiều lần và quá nhiều những thứ nghịch lý như vậy... Biết, ý thức rõ, mà vẫn thấy ngại?
Có những tối nằm nhớ lại kỉ niệm của gia đình mình và những gì mẹ đã làm cho con mà thương ba, thương mẹ, nước mắt lăn dài, chỉ biết ôm mẹ thật chặt thôi, chẳng nói được gì hết. Có nhiều lúc con muốn viết hết ra những kỷ niệm ấy để sẽ chẳng bao giờ quên đi cả, nhưng có lẽ, không lời nào, nơi nào lưu giữ những kỷ niệm đó đẹp, chân thật và ý nghĩa bằng ký ức của chính con. Nghĩ về ba mẹ, ai mà không có kỷ niệm cho riêng mình?


Hình ảnh mẹ trong con khi con 20 khác với hình ảnh của mẹ trong con khi con còn nhỏ. Lớn lên, con không còn nghe tất tần tật những gì mẹ bảo, có những điều con suy nghĩ khác với mẹ. Con nhận ra mẹ không là hoàn hảo. Không phải điều gì mẹ cũng biết. Không phải việc gì mẹ cũng đúng. Không phải khi nào mẹ cũng hiểu con. Có những lúc mẹ cáu giận, vô lý, không chia sẻ, có những lúc con buồn chuyện gia đình mình ghê lắm, có những lúc con thấy mình không được định hướng chuyện học hành, không được vui chơi tự do thoải mái như bạn bè, không thể tâm sự tất cả mọi điều với mẹ … Nhưng rồi mặc cho hết thảy những điều không hoàn hảo đó, biết bao nhiêu lần, kể cả những lúc con đau khổ và cô đơn nhất, mẹ luôn bên cạnh yêu thương con…Con hiểu những khó khăn của gia đình mình, và, con càng thương mẹ hơn. Con vui khi bây giờ đã có thể giúp đỡ mẹ được đôi chút.


Ngày xưa xem Doraemon, có câu chuyện về “Đổi mẹ cho nhau”. Nô-bi-ta, Xu-ka, Chai-en, Xê-kô đều buồn tức vì bị mẹ mắng oan, gặp nhau thút thít, kể lể với Đô-rê-mon. Nô-bi-ta muốn có người mẹ hiền diệu như mẹ Xu-ka, Xu-ka lại không thích mẹ mình bắt tập pi-a-nô suốt cả ngày…Đô-rê-mon hoán chuyển các bức hình của các bà mẹ vào những ngôi nhà nhỏ xíu, và thế là Nô-bi-ta, Xu-ka, Chai-en, Xê-kô cùng thử đổi mẹ cho nhau. Nhưng rồi kết quả là cả bọn lại muốn trở về với mẹ của mình dù có bị la mắng thế nào đi nữa. Chuyện chỉ ngắn gọn có vậy thôi. Hồi đó xem cũng thấy vui vui chứ chẳng nghĩ ngợi gì nhiều về bài học đơn giản, dễ hiểu mà ở cuối truyện Đô-rê-mon rút ra : “mẹ ai cũng có lúc buồn lúc vui…” Nhưng dần dà, lớn rồi, nghĩ lại, thấy câu chuyện thật nhẹ nhàng, dễ thương mà cũng nhiều ý nghĩa. Thấy thấm thía và thích câu chuyện đó, mặc dù rằng, dù có buồn giận đến đâu đi nữa, mình cũng đã và sẽ chưa bao giờ có ý định muốn đổi mẹ cho ai.



 (image source: sưu tầm)

No comments:

Post a Comment

Blog Contents by Date

TOPICS

...