(1 trong những tấm hình chụp trên sân thượng chiều hôm qua ^^ )
Trưa thứ bảy, ra khỏi cổng trường nắng bụi, từ trong lớp đã đói đến run tay, mệt lả, lại cộng thêm mấy chuyện bực mình. Thật khó chịu. Cười không nổi.
Nhưng an ủi hôm nay là ngày đặc biệt. Thứ nhất, vì hôm nay là thứ bảy, trước Sinh nhật một ngày . Thứ hai vì… Ra khỏi cổng, nhíu mắt trông sang đã thấy ba đứng chờ…
Chẳng có gì hay ho khi học đại học mà để ba mẹ đưa rước, và KT càng chẳng bao giờ thích cảnh bắt ba mẹ phải lặn lội giang nắng chạy lên chạy về, tốn sức tốn xăng. Thế nên nhiều khi, cuối tuần được nghỉ làm, ba muốn đến rước nhưng mình từ chối... và đi xe buýt về như mọi hôm... Khi còn nhỏ, vô tư, không để ý nhưng lớn lên một tí, thấy công việc đưa đón vất vả quá chứ nào có sung sướng gì. Bởi vậy, dạo trước, mỗi khi ba mẹ đòi đến rước thì: Con lớn rồi! Con lớn rồi! Ba mẹ đến rước chi cho mệt. Ừ, thì con lớn rồi, cho đến lần nghe mẹ nói, nhưng mà với ba mẹ, đến đón con lại là một niềm vui... Bây giờ, thỉnh thoảng, đôi khi là một tuần, đôi khi là nửa tháng, những lúc ba mẹ hỏi “Khi nào về, ba tới rước”, nghĩ một tí, nếu không có gì bất tiện thì ngoan ngoãn trả lời, không giãy nãy, không ngại, không còn hậm hực ánh mắt hay dè bỉu của người ngoài, bởi vì mình hiểu: với ba mẹ, đó chính là niềm vui... Còn với con, đi học được ba mẹ đón về thật sự là một hạnh phúc. Nhưng chỉ là thỉnh thoảng thôi nhé! Sắp tới đăng kí thi bằng lái rồi, thi xong, chắc sẽ không có nhiều những thứ bảy mệt nhoài, hối hả đi vội ra khỏi lớp, và hạnh phúc thấy ba mẹ đứng chờ ở góc đường bên kia…Nhưng được chở ba mẹ sẽ càng hạnh phúc hơn nhỉ. Thật ra thỉnh thoảng cũng có chở ba mẹ rồi, mà ba mẹ ngồi đằng sau lâu lâu lại…“ngồi đằng sau hồi hộp quá!”.
Quay lại trưa hôm nay, xe chạy về, thẫn thờ nhìn hai bên đường và dòng người đăm đăm, suy nghĩ và lan man dư âm về những chuyện không vui trên lớp. Đến cây cầu, xe ngừng lại một tí vì phải chờ xe lớn phía trước lên cầu. Thơ thẩn nhìn xa ra con sông mênh mông nước đang lềnh bềnh trôi những mảng lục bình… bất chợt, xộc vào mũi một mùi… ặc ặc, nhìn qua, thấy mấy con heo đang thập thò trên cái xe đằng trước! Ra thế! Cái xe lớn phía trước là xe chở heo. Hèn gì! Cái xe lớn rồ ga lên cầu, mấy chiếc xe máy kiên nhẫn nổ máy theo sau. Cái xe to đến nỗi lấp gần hết cả cây cầu (cây cầu cũng không lớn lắm), cao đến nỗi chạy phía sau, KT vẫn có thể nhìn thấy những con heo đang đứng lúc nhúc, bập bênh. Bụng đang trống rỗng vì sáng nay chỉ ăn có một nhúm xôi gấc, vò ; vừa nãy còn nghĩ, nếu mình ăn cơm sườn như mấy bữa trước thì đâu có đói vậy..., thế mà, ngó mấy con heo trên cái xe đó, tự dưng chả còn muốn ăn thịt heo, thịt bò gì nữa…(mặc dù bình thường mình vốn đã không ăn thịt vịt, thịt gà, thịt chó, thịt cừu, thịt vân vân). Nhìn tụi nó tội lắm! Bị nhốt trong xe, mấy con mắt nhỏ xíu cứ chen chúc giương lên, nhìn xung quanh ngơ ngác, và không hề biết chuyện gì đang sắp xảy ra…Tự dưng được sinh ra, được nuôi nấng, được cho ăn, lớn lên, để rồi bị giết làm thịt?? Cái sự e ngại và câu hỏi cũ xì đó, lâu rồi tưởng đã lờ đi được, bây giờ lại trờ về. Thấy chua xót thế nào… Làm chà bông, lạp xưởng, sườn nướng, chả giò, bánh cuốn…Ăn ngon thì ngon thật, nhưng mà… Haizzzz, hồi còn nhỏ, cũng hay nghĩ làm sao có thể “giải quyết” cái vấn đề giết thịt này (ý nghĩ nghiêm túc à!), muốn con nào cũng được sống vui vẻ cả, nhưng chẳng biết làm thế nào, bây giờ cũng thế, đành chấp nhận thôi… Chứ cứ thấy tội và nói như mình thì chả có chăn nuôi và người nông dân thì lấy gì mà sống! Thôi thì cứ coi như là, mấy con heo đó, mấy loài gia súc đó, sinh ra, lớn lên và bị giết thịt để nó được sống có ích T_T … Nhưng mà, nhìn mấy con heo đó tội lắm! Trên xe, mấy con mắt nhỏ xíu như những cái chấm đen vẫn nhìn quanh vô tư và chẳng biết chuyện gì. Mà nghĩ, nếu như tụi nó biết chuyện gì thì sẽ càng tội hơn… Cái xe chở heo è è chạy đè lên hết những dàn sắt trên cây cầu và băng đi mất…
Bây giờ ngồi viết, nhắc tới chuyện này, chợt nhớ tới bài Donna Donna. Bài Donna Donna 2 bản tiếng Pháp và tiếng Anh, nhạc thì giống nhau nhưng ý nghĩa 2 bản này lại khác nhau hoàn toàn…Từng thích bản tiếng Pháp hơn. Còn nhớ lần đầu nghe bản tiếng Pháp là trong một bộ phim gì đó, lâu lâu lắm rồi, nói về một cậu bé, muốn trở thành người lớn, đến khi lớn lên, râu tóc bờm xờm rồi, muốn trở lại làm trẻ con nhưng không được nữa, khi đó, nhạc phim cất lên nghe da diết , truyền cảm và vương vấn ghê gớm. Còn bản tiếng Anh, chắc tại nhạc thê thiết và có nói tới vụ slaughter nên hồi đó nghe không thích lắm. Nhưng bây giờ nghĩ lại thì thấy nó có ý nghĩa của nó, giống như chuyện “con heo” nãy giờ. Mặc dù, theo KT hiểu, bài hát muốn liên hệ tới số phận con người, nhưng sẵn tiện, về mặt nghĩa đen thì giông giống với chuyện KT nói nãy giờ, và cũng lâu rồi không hát lời tiếng Anh của bài này, thôi thì hôm nay xem lại, cũng có nhiều điều để nghĩ lắm…
***
On a wagon, bound for market, there’s a calf with a mournful eye. High above him, there’s a swallow, winging swiftly through the sky.
…
“Stop complaining!” Said the farmer, “Who told you a calf to be? Why don’t you have wings to fly with like the swallow so proud and free?”
Calves are easily bound and slaughtered never know the reason why. But whoever treasures freedom like a swallow has learned to fly…
***
No comments:
Post a Comment