Vừa chiều nay, mình đọc một số câu danh ngôn và bài viết về tình Mẹ. Có những câu giản dị, bình thường, nhưng đọc vào tự nhiên lại rơm rớm. Tính mình vốn không thích ướt át, ủy mị, nhưng không hiểu thể nào, có những lúc lại dễ xúc động. Hôm rồi ngồi xem một phim gì đấy không rõ tựa, có Meg Ryan đóng. Chuyện phim xoay quanh một người cha già và 3 đứa con gái…, phim kể về tình cảm gia đình, về những cô đơn, áp lực, mệt mỏi và thấp thỏm của người con khi phải một mình chạy lo cho người cha già yếu, lẩn thẩn sắp qua đời; đan cài vào sâu thẳm những kiệt quệ là miên man ký ức đẹp, và ấm áp tình cha con…
KT muốn trích dẫn một vài câu danh ngôn, có lẽ đủ để “thay lời muốn nói”:
Hundreds of dewdrops to greet the dawn,
Hundreds of bees in the purple clover,
Hundreds of butterflies on the lawn,
But only one mother the wide world over.
(George Cooper)
Your arms were always open when I needed a hug.
Your heart understood when I needed a friend.
Your gentle eyes were stern when I needed a lesson.
Your strength and love has guided me and gave me wings to fly.
(Sarah Malin)
A mother is a person who, seeing there are only four pieces of pie for five people, promptly announces she never did care for pie. (Tenneva Jordan)
Tình cờ là, tối nay, khi làm bài thi viết cuối khóa, Thy chọn viết bài “Mừng tuổi mẹ” của nhạc sĩ Trần Long Ẩn. Thầy cho tựa đề 10 ca khúc và 5 chủ đề đêm nhạc (không có biết đề trước đâu, bởi vậy!), yêu cầu học viên chọn viết lời dẫn cho 1 trong 15 gợi ý đó trong vòng 50’. Nhìn tới nhìn lui, chỉ có bài “Lời của gió”, “Quê hương”, “Huyền thoại mẹ”, và “Mừng tuổi mẹ” là thấy quen quen với mình. Thế là chọn viết bài “Mừng tuổi mẹ” của nhạc sĩ Trần Long Ẩn vì trong đầu còn manh nha được ý để dẫn vào. Ngồi trong phòng ồn ào, gần cái máy lạnh phả hơi vào lạnh toát, cũng vội vàng, không suy nghĩ nhiều, tập trung loay hoay một hồi, cũng may là viết xong. Nhìn đồng hồ, hóa ra còn dư khối thời gian. Thật ra, cái gì để mình tự bột phát và viết theo cảm hứng thì dễ, còn viết theo đề tài hay thời hạn thì khá là khó khăn và gượng ép. Cũng chính vì vậy nên ngày xưa KT mới không chọn học ĐHKHXHNVăn vì thấy không thích cái áp lực, gò bó khi đúng hạn phải nộp bài hay đúng hạn phải có cho được chương trình mới, ý tưởng mới (nhưng có vẻ như quyết định đó hơi sai lầm!).
Đến khi về nhà, Thy đọc lại bài viết của mình cho mẹ nghe (dư thời gian nhiều nên KT chép lại bài mang về ). Hehe, cứ ráng hỏi mẹ coi viết hay không, được không, cứ như muốn ép câu trả lời là "có" vậy.
Lúc xuống đứng rửa chén, nhớ ngày xưa còn nhỏ, có thời, mình hay ngồi nghe băng cassette và ghi lại lời mấy bài hát thiếu nhi và mấy bài về mẹ (vì nó hợp với lứa tuổi, không có yêu đương , học sinh gương mẫu), trong đó cũng có bài “Mừng tuổi mẹ”. Mà bài đấy thật buồn, lâu lắm rồi không nghe lại... Nghĩ, cảm thấy bài viết khi nãy của mình suy nghĩ có phần vội vàng, câu cú, lời lẽ cũng chưa thật đẹp, nhưng có lẽ, cũng nói lên được chút gì...Gợn trong mình là một vài suy nghĩ. Xong xuôi, lên phòng và sực nhớ, ngày mai là ngày của Mẹ...
Lời dẫn lúc nãy KT viết:
...Mùa xuân là mùa khởi đầu của một năm, là mùa có suối hát hoa cười và lòng người như trẻ lại. Thế nhưng, ẩn sâu trong nô nức những tiếng cười là biết bao niềm trăn trở khi con người phải đối mặt cùng năm tháng, cùng quy luật của cuộc đời. Hạnh phúc cũng như quả bóng dễ bay và dễ vỡ. Những người con may mắn còn có Mẹ trên đời không thể không âu lo khi xuân đến lại gấp thêm những nếp hằn lên trán Mẹ. Nỗi lo đó âu cũng là nỗi lo chung của bao người, và cũng là nỗi lòng chở nặng trong ca khúc “Mừng tuổi mẹ” của nhạc sĩ Trần Long Ẩn…
Tối, dọn đồ về, điện thoại cho ba và nghe bảo là ba đang trong bệnh viện, bà nội lại vừa nhập viện rồi…
Tự nhiên cảm thấy muốn nghe một bản nhạc Trịnh.
Xem mấy bức ảnh cũ. Nhìn và nhớ những nụ cười...
Cuộc đời khiến con người ta phải học. Học quý trọng, học cố gắng, học bền bĩ, học đứng lên…Và có một bài học, tuy biết nhưng mình đã bỏ quên suốt thời gian dài, đó là học để lúc nào cũng phải giữ được nét cười trên môi.
Happy Mother’s Day 2009