Thursday, May 28, 2009

:(



Sáng nay bước chân xuống giường, thấy đôi dép vẫn nằm thẳng thớm, mặc dù tối qua khi lên giường nằm, mình đã không màng cất nó đi. Lúc trước, bao giờ đi ngủ mà quên không đem “giấu” đôi dép cẩn thận thì sáng ra thế nào cũng mỗi chiếc mỗi nơi, hoặc đầy dấu răng, hoặc có bữa còn đứt quai hết mấy đôi mới toanh vừa mua …Nhớ hình ảnh con Polo nằm nhỏ nhắn dưới sàn, hai chân trước quàu lấy chiếc dép, hai chân sau duỗi xoạch ra, cái đầu nghiêng nghiêng nhìn mình vô số tội. Nó tinh nghịch và lí lắc lắm.
 :(

Cái hôm mang nó về lại từ Gò Dầu cũng vậy (năm trước đó, mẹ T bệnh, mang cho con Bông và Xinh v.v cho cô Xum quê ở tận Gò Dầu. Sau này, nghe tin Bông trên đó đẻ 2 con chó con, nhưng 1 con rất dễ thương đã chết vì bị…lãi, con Polo khi đó cũng yếu dần và tưởng là không qua khỏi nên 2 mẹ con lật đật chạy lên chở nó về thành phố chích thuốc coi thế nào.) Trên đường chở nó về nhà, cả một quãng đường xa. Đặt nó trong cái giỏ giấy, cố vây vải che kín lại sợ gió lạnh làm nó yếu thêm. Thế mà lúc đó, nó vẫn lóc ngóc cố nhoi cái đầu nhỏ xíu yếu ớt lên…

Đem tới bác sĩ, bác sĩ chích thuốc và bảo không biết nó có qua được đêm đó không, nếu qua được thì sẽ không sao… Đem về mà cũng không dám hi vọng nhiều, vì thật ra từ bé, KT đã phải chứng kiến những cái chết của mấy con chó từ lớn tới nhỏ, có những cái chết đau lòng mà mình không muốn nhớ tới, tội tụi nó lắm. Ngày xưa vòi nuôi chó cũng là KT, nhưng sau này mới hiểu ra tại sao người lớn thường không cho nuôi chó…Khi đem Polo về, mẹ pha sữa cho nó, đặt nó ở góc bếp, nhìn thấy rất thương. Sáng hôm sau chạy vội xuống bếp, thấy nó tỉnh khỏe, y như rằng có niềm vui mới trong nhà, vui ơi là vui. Và nó sống với nhà KT từ khi đó. Lúc đó hình như là hè năm 1 đại học thì phải.

Còn nhớ lúc nó mới tập đi. Thấy nó chập chững rồi, T thử để nó lên cái dốc dắt xe xem nó có trèo lên xuống được không, ai ngờ loay hoay 1 hồi thế nào nó té cái bịch, la inh ỏi =)). Từ đó, nó bị bệnh sợ độ cao (Tại mình thì phải). Mỗi lần nó chạy lên cầu thang, nhìn mặt nó rất căng thẳng, giương mắt cầu cứu, mình cứ hay la nó hoài, phải dũng cảm chứ.

Nhớ mãi hình ảnh nó chạy lưng tưng. Nó dễ thương như trong hoạt hình vậy :P, không chạy như mấy con chó bình thường mà toàn nhảy lóc phóc xinh như 1 cục bông gòn. Khi lớn lên cũng không mấy thay đổi, những khi mừng vui chuyện gì, nó cũng thường như vậy…

Nhớ hồi hè năm ngoái HN về, thả nó xuống lầu chạy loanh quanh. Lúc nào mặt nó cũng ngây thơ, ngố ngố. HN bảo là thích Polo nhất trong đám chó ở nhà KT, vì chỉ có con Polo là không sủa mà còn tới vẫy đuôi để HN vuốt trong khi đám kia lúc nào cũng ủm tỏi, bịt miệng không được.

Ngày trước, vì chưa biết dép mới sẽ xài được trong bao lâu nên mỗi lần mua về mình đều phải chụp hình kỉ niệm, riết thành thói quen. Nghĩ cũng tội mấy đôi dép. Sáng nào ra, nhất là đang bực mình mà thấy đôi dép bị tha đi hay không toàn vẹn thì không ngại gì mắng mỏ cái đám chó "phá của" , mà con Polo đầu têu chứ không ai. Còn bây giờ có muốn la nó cũng không la được nữa… Mấy con kia có vẻ cũng thấy thiếu vắng hay thế nào mà tối qua không con nào động đậy gì tới đôi dép mình không màng cất đi .
Hình như mấy bữa nay mình đang spam blog mình thì phải. Anyway, từ giờ tới cuối tháng cũng muốn thảnh thơi, không muốn vận động nhiều. “There’re no ugly women, just lazy ones".
Sau một giấc nướng kỉ lục , mơ linh tinh thì dậy thấy cũng khỏe khoắn xinh xắn ko tới nỗi.
Good…afternoon ;)
____
*thấy nhớ nên viết vậy thôi.


Read Full Post

Wednesday, May 27, 2009

An entry


Lâu ngày viết 1 entry lung tung cho thoải mái 1 tí
Đã có ai lên google search thử tên mình chưa? Rảnh hơi?
Thật ra, những khi … chả biết dùng từ gì, T có khuynh hướng hơi buông thả...trong giới hạn, hoặc tìm chỗ nào một mình ngắm trời trăng mây nước, hoặc search linh tinh, thường là search quotes, horoscope, music etc. Hôm nay đổi kiểu. Lên google search thử tên…mình Funny. Lúc đầu search để dấu ngoặc kép đàng hoàng nhưng ra toàn từ “khóa thỳ”, “…Khoa. Thy…” =)) Nhưng kiên nhẫn (thật ra cũng đâu có nhiêu link đâu) nên cũng bắt gặp vài links – mấy cái link bỗng dưng gợi nhớ nhiều kỉ niệm…
Sàn lọc nguyên văn từ Google:
25 Tháng Bảy 2005 ... Phạm Khoa Thy (NTSD1): 8-9-9. Trần Mỹ Ngọc (NTSD1 1861): 8-10-8 ,5. Vương Thuỷ Tiên (NTSD1 2412): 8-10-8 ,5 ...
dantri.com.vn/.http://khoathy.multiply.com/dh-ngoai-thuong-3-thi-sinh-dat-diem-tuyet-doi-3030... - 37k -
<4 năm về trước, còn nhớ rõ buổi sáng hôm đó đang ngủ trên phòng thì có đthoại của Trương Hương gọi chúc mừng, nghe mà cứ tưởng chuyện giỡn… sau đó gọi lên tổng đài rồi tiếp đó là gọi búa lua xua và đi mua báo :P hehe. Chuyện xưa, không ngờ vẫn còn trên mạng :D>

-Phạm Khoa Thy,thần tượng của tui^^. 30. Loại kem mà bạn hay ăn ? -Kem cà phê,kem dâu. ... -Phạm Khoa Thy,thần tượng số 1,người khiến tui ganh tỵ nhất>< ...
www.petalia.org/Forum/index.php?showtopic=5690&st=48 - 224k -
<Lúc đầu đọc cái này bất ngờ ghê gớm! Không biết em nào viết nữa. Chuyện thời TĐN >
Hôm qua mình làm blog, táy máy sao vô blog của Khoa Thy - người này mình biết từ cuốn "Qua những ngôi trường" mình có từ năm lớp 10. ...
au.blog.360.yahoo.com/blog-ey1Ke6M2cqdUcYaHEnHV9z0t?... - 39k -

<Không biết bạn viết blog này tên gì, mà đọc đến dòng chúc của bạn, thấy rất vui. Thy cũng chúc bạn mọi chuyện suôn sẻ, tấn tới ^^>
(…)

Nói chung, có mấy cái nho nhỏ mà bất ngờ, và vui vui. Thấy cũng được động viên một chút, nhưng đồng thời cũng thấy dằn vặt về cái thực tại tệ hại của mình. Hôm trước nói chuyện với Đoan Thùy mới biết, không ngờ mình ra trường rồi mà cô Liên (GVCN 12) còn tuyên dương quảng cáo khen mình hết lời với cả lớp của em nó nữa
À, by the way, cũng có search tên Phạm Bá Hoàng Nguyên =)) tưởng thời xưa tên này ở Việt Nam quậy phá chơi bời sẽ không có gì, không ngờ cũng được bài báo vinh dự
(NLĐ)- Ngày 17-4, 6 học sinh: Trương Quang Long, Ngô Tuấn Anh, Nguyễn Lê Huỳnh Thịnh, Phạm Bá Hoàng Nguyên (Trường THPT chuyên Trần Đại Nghĩa TPHCM), ... www.nld.com.vn/.http://khoathy.multiply.com/truong-thpt-tran-dai-nghia-doat-giai-doi-an-tuong... - 40k -
Mà nhớ lại kỉ niệm thời đó cũng vui. Lúc đó chưa quen, mới biết thôi. Ấn tượng về HN xấu vô cùng, phương châm của mình là nên tránh xa 10 thước. Và cũng nhớ cái cuộc điện thoại 8 này nọ với Dzun Dzun (ngày xưa mình nói nhiều lắm thì phải! )nghe Dzun Dzun bảo là đọc Tuổi trẻ thấy HN, còn mình thì lúc đó hình như đang lo thi Olympic nên chả có để ý. À, có cái link dưới này có kèm tấm hình nhỏ xíu nè:
Nhìn hình này thấy tếu thật, mặt con nít, ngố kinh , nhưng tính tình thì chắc dễ thương hơn bây giờ .

Có một câu hát là, “Kỉ niệm rong rêu, anh bám vào chợt ngã” (hình như là nhạc phổ thơ của Châu Đăng Khoa) . Kỉ niệm là kỉ niệm, nhưng quá khứ cũng là phần gắn kết của cuộc đời, là cái mình không thay đổi được. Dù gì, KT rất hạnh phúc và tự hào khi có 1 quá khứ đẹp và khá perfect. Nhưng làm gì để hiện tại rồi sẽ thành một quá khứ đẹp là điều khiến mình… Mình đang không phải là con người mình hài lòng.

Hì, người ta bảo một người bận rộn là một người cuốn hút. (Hình như Paris Hilton nói câu đấy ). Thấy cũng đúng. Không phải vì bận rộn thì cuốn hút mà vì người đang bận rộn là người đang biết mình thích cái gì, cần làm gì, phải làm gì và đang làm gì để thực hiện mục tiêu của mình. Mình cũng bị cuốn hút bởi những người như vậy, và mình đã từng như vậy, nhưng hiện giờ, ngay lúc đang viết entry này, mình không được như vậy. Vậy ra mình đang không thích mình à? Mình còn ko thích mình thì ai thích mình nổi! (viết blog đêm hay viết lung tung hì) ? Thật ra, con người mình vốn không tẻ nhạt (chắc cũng có người sáng suốt nhận ra điều đó ) và càng không phải useless nhưng...khúc này ko post
Một vấn đề khác cũng khiến mình suy nghĩ vĩ nó cũng có ảnh hưởng tới việc lựa chọn công việc của mình. Mấy cái nghề cần nhan sắc thì cần ăn phấn son. Câu nói mà ai cũng biết: Không có người phụ nữ xấu, chỉ có người phụ nữ không biết làm đẹp. Nhờ makeup mà ai cũng đẹp lên, mắt 1 mí thành 2 mí, mũi to thành mũi nhỏ, mày ngắn thành mày dài… But what a pity. Makeup? It doesn’t work for me !!! . Everytime I wear a makeup, I am even uglier , find it hard to smile, and underperformed…
Tối nay, về nhà, nhìn vào gương, cầm bông thấm kem tẩy trang và nhìn từng lớp kem bong đi, mặt mũi nhìn hiền lành và khả ái hơn nhiều. Nói chung hơi buồn. Mà đúng là mình ko hợp phấn son tiêu biểu, cột mốc là, sau cái lần thi DDNThương về, da mặt bắt đầu xấu xí Chưa kể, trang điểm người ta phải vẽ mắt thêm cho sắc sảo, còn mình chả thích kẻ mắt. Mắt mình thế nào ko biết, ai trang điểm cũng vậy, kẻ chì lên thì nhìn cứ sắc lạnh như dao, khó gần. Hehe, nói búa lua xua. Nói chung, ai hiểu nỗi lòng thì hiểu, ai ko hiểu thì thôi, chỉ đừng chủ quan đánh giá người viết là được.
Khi nãy, “giúp” được bé Phụng 1 tí cũng vui vui, dù mình còn chưa lo thân mình xong hic. Thế là ngoài “Trọng HB” "đòi được" trả nợ vụ sinh nhật, hôm nay thêm bé Phụng, nữa . Tình hình như vậy, chắc phải bớt lười biếng, 1 ngày nào đấy cần coi rồi gặp gỡ cùng mấy anh chị em mà mấy tháng nay mình hẹn lần hẹn lựa. Có điều,....
Hôm nay nói linh tinh thế, đọc lại còn thấy khiếp. Anyway, lâu lâu muốn thoải mái 1 tí. Thật ra, cũng vì không muốn blog buồn nhiều vì entry trước. Mỗi lẫn nghĩ tới lại… Có những điều chỉ người trong cuộc mới hiểu rõ. Nói chung, nếu “độc giả” nào lỡ đọc phải và thấy không thích thì cứ quên đi, và thoải mái chuyển sang đọc mấy entry khác ý nghĩa hơn … Bình thường Thy ít nói lam nham lắm

Read Full Post

Monday, May 25, 2009

Một ngày dậy sớm

Một ngày dậy sớm ngoài mong đợi. Không ai gọi, không đồng hồ, không gì cả, chỉ có một cảm giác mất mát dậy lên làm mình sực tỉnh.

Là một buổi sáng. Nhưng là buổi sáng khác với hôm qua rồi. Chỉ chưa đến 24 tiếng đồng hồ thôi, nhưng thật sợ, giờ này ngày hôm nay đã khác với giờ này ngày hôm qua rất nhiều.

Cũng bất ngờ khi tự dưng tỉnh giấc, thao láo trong tờ mờ, và nước mắt lại ứa ra. Tối qua đi ngủ, cảm thấy cũng bình tĩnh, cầu nguyện và còn nắm chặt tay mẹ, mong sẽ san sẻ, sưởi ấm được cho mẹ phần nào. Mẹ thương Polo lắm. Mẹ không khóc, nhưng mình hiểu điều gì bên trong.

Thường, đêm dường như là lúc con người mềm yếu nhất, là lúc con người dễ mông lung suy nghĩ, nhưng có lẽ, buổi sớm mai là lúc con người phải se sắt đối diện cùng thực tế và những đổi thay.

Thật tình, đến bây giờ, vẫn thường nghĩ nếu như có Đôrêmon, có cỗ máy thời gian thật thì tuyệt quá. Nếu có cỗ máy thời gian, mình đã có thể cùng mẹ quay lại 24 tiếng về trước. Nếu biết trước được mọi chuyện đột ngột xảy ra như vậy thì Polo đã được cứu rồi… Ám ảnh cái hình ảnh sáng qua mẹ ẵm Polo trên tay, đánh thức mình dậy, mọi chuyện không ai ngờ đến, một buổi sáng thật buồn. Nó chỉ mới có 2, 3 tuổi mà thôi. Mới hôm qua nó vẫn còn lăng xăng. Mới vài giờ trước đó nó vẫn còn sủa inh ỏi… Mới ngày nào…
Mở mắt nhìn bóng tối, để mình thực tế hơn, để không phải nhắm mắt lại và lại cảm thấy nhiều thứ cảm giác mất mát hụt hẫng, nhưng thấy nhớ nó quá! Thật sự, những khi phải chứng kiến cảnh sinh tử, mất mát, nhất là những chuyện đột ngột thế này, thấy sợ.

Tự nhiên, nhớ lại những kỉ niệm buồn, nhớ tới những người thân quá cố. Bà ngoại mất vào trước Tết dương lịch hồi mình học năm lớp 10, mới đó đã là 1, 2, 3, 4, 5, 6 năm rồi! Nhanh thật! Đúng là thời gian và cuộc đời có thể phủ lấp mọi chuyện thành quá khứ. Nhưng mất bao lâu để lòng người mới thật sự nguôi ngoai? Nằm suy nghĩ một hồi thấy lung tung quá nên bước khỏi giường, và thế là dậy sớm.

Chỉ tự nhủ rằng, càng sợ những gì rồi một lúc nào đó sẽ phải xảy đến trong tương lai, càng phải biết quý trọng, thương yêu hơn cuộc sống và những gì mình đang có, và vân vân.


Đẩy cửa sổ nhìn ra cây lá vẫn điềm nhiên, gió sớm lành lạnh. Thế nhưng, có lẽ hôm nay mình dậy sớm là chuyện lạ, ngồi viết được vài dòng cho lòng nhẹ bớt thì trời đã đổ mưa xám xịt rồi. Mấy tán cây quằn quại. Gió rít tru tréo qua khe cửa nghe thật rợn người. Mẹ Polo là Bông Bông sợ mưa và sấm sét, nó chạy lại nằm dưới ghế chỗ mình đang ngồi. Polo đã không còn nữa, nhưng những con chó khác trong nhà có lẽ không đủ ý thức để hiểu. Con người thì đủ ý thức nên mới thấy nặng lòng như vậy. Nhìn lại hình của Polo, thật sự không ngăn được nước mắt… Nhưng tốt nhất là, hãy học theo những gì Phật dạy, để thấy nhẹ nhàng hơn. Hay như HN nói, coi như kiếp này Polo đã trả hết nợ rồi, kiếp sau mong cho nó sẽ được sống sung sướng hơn. Mưa lại tiếp tục rơi lâm thâm, bầu trời vẫn còn âm u lắm, nhưng rồi mưa sẽ tạnh và bầu trời sẽ sớm quang đãng lại thôi, đúng không?...


Read Full Post

Wednesday, May 20, 2009

Kỷ niệm lớp MC K42


(21.5.09: Hôm nay cảm thấy bthường rồi, bổ sung một vài frame hình từ video)


Hiện giờ, feeling low và có vài tâm sự nên chẳng có tâm trạng để viết kể gì nhiều. Vả lại, một entry hoàn toàn là không đủ để chia sẻ phần ký ức đẹp của KT về lớp MC K42, không đủ để nói hết những điều đáng nhớ, những kỉ niệm, những nỗi niềm, và cái KT học được trong khoảng thời gian qua. Có những điều, dù không viết ra đây nhưng bản thân KT sẽ không bao giờ quên, nhất là hình ảnh những ngày trên lớp (điều KT thích nhất về lớp học là yếu tố con người. Rất ngưỡng mộ thầy và nhiều anh chị khác) , những lúc khó khăn và những khoảnh khắc ý nghĩa bên gia đình, bạn bè trong những ngày thi vừa rồi.



Thật ra, trong lớp, so với nhiều anh chị về những mặt khác, KT còn thua kém và phải học thêm rất rất nhiều. Nhưng bản thân KT cũng có 1 số thế mạnh riêng, có hoàn cảnh và những cố gắng riêng nên đã may mắn là 1 trong 3 học viên xuất sắc nhất được trao tặng học bổng của NVHTN. [Khúc này ai cho là đang khoe cũng được, nhưng đối với mình nó là 1 sự tự thưởng tự động viên thì đúng hơn và còn vì một số tình cảm suy nghĩ riêng tư khác]. T tự hào khi là học viên duy nhất có bài thi viết điểm 9 của khóa; vui khi được thầy Quang nhận xét là 1 trong 2 học viên có giọng truyền cảm (cùng với bé Quỳnh); được thầy Vinh khen là giọng hay, triển vọng; được một vài người bạn trong lớp hỏi “đã có đi làm MC ở đâu rồi hay sao mà nói hay vậy":P v.v. Thành tích xét ra là khá mỹ mãn, và ý nghĩa đối với KT khi mình đã vượt qua được những lúc chán nản để cơ bản hoàn thành mục tiêu đề ra cho khóa học này. Thế nhưng, thật sự là thấy chạnh lòng khi đến tiệc tổng kết rồi, thầy và nhiều bạn cùng lớp không biết, không nhớ tên (và có thể là cả sự hiện diện) của mình... Lúc phát thưởng, đứng trên bục chỉ có 3 người, thầy phấn khởi trao quà thưởng cho bé Quỳnh rồi quay sang hỏi em tên gì, thú thật tự dưng thấy rất buồn. Nhưng thật ra, nghĩ lại, cũng không có gì, phân tích đàng hoàng thì cũng nắm bắt được 1 số lí do.


Well, nói chung tâm trạng đang không tốt do nhiều việc nên viết cũng chả đâu vào đâu. Có những cái cũng chả giải tỏa được trên này.


Post vài tấm hình.
Photobucket
(Đ.Thùy tươi ghê )

Photobucket(ảnh Trọng chụp. Thật tình hôm đấy rất vui và hơi bất ngờ khi Trọng và Phương vẫn đến xem. Lâu ngày gặp lại "HB" thấy phong cách vẫn như xưa . Tiếc là hôm đó không có tấm nào chụp có tất cả mọi người) À, ghi chú luôn, bữa đó T bị bệnh, không đảm bảo nói tốt nên không dám nhắn ai đi.


PhotobucketHôm thi cuối khóa. Rất hạnh phúc vì nhiều lí do.

Thú thật, nhìn nhiều người đi với bạn bè, người yêu, trong lòng mình cũng nhớ rất nhiều người. Nhớ cả câu nói của LVân hồi đó "Mày cứ hễ sắp thi cái gì là bệnh"


Ảnh bé Ân vừa gửi cho KT.
Photobucket


Photobucket



Khép lại entry hơi khác với dự kiến này bằng câu MC PThảo đã nói vào cái hôm đến lớp giao lưu, đại ý là : sau khóa học này, sẽ có những bạn tiếp tục theo đuổi nghề MC, có những bạn trở về cuộc sống thường ngày… nhưng trong cuộc đời, hãy cố gắng vận dụng và là người MC của chính cuộc đời mình.


Thật ra, cảm thấy ở mình có một cái gì đó chưa tìm được đất để sinh sôi, nó bức bí đến ngột ngạt, trước hết bởi do 1 điểm yếu lớn ở bên trong mình...

Tạm thời, không muốn nghĩ nhiều thêm. Thật ra, có nhiều tình cảm và kỉ niệm vui nhưng ngặt nỗi giờ không có tâm trạng để viết. Entry hôm nay hơi lung tung. Cái muốn nói cũng không nói được hết. Mọi người thông cảm.


Ngày mai sẽ là một ngày mới.

Photobucket

Read Full Post

Sunday, May 10, 2009

Ngày của Mẹ

Vừa chiều nay, mình đọc một số câu danh ngôn và bài viết về tình Mẹ. Có những câu giản dị, bình thường, nhưng đọc vào tự nhiên lại rơm rớm. Tính mình vốn không thích ướt át, ủy mị, nhưng không hiểu thể nào, có những lúc lại dễ xúc động. Hôm rồi ngồi xem một phim gì đấy không rõ tựa, có Meg Ryan đóng. Chuyện phim xoay quanh một người cha già và 3 đứa con gái…, phim kể về tình cảm gia đình, về những cô đơn, áp lực, mệt mỏi và thấp thỏm của người con khi phải một mình chạy lo cho người cha già yếu, lẩn thẩn sắp qua đời; đan cài vào sâu thẳm những kiệt quệ là miên man ký ức đẹp, và ấm áp tình cha con…

KT muốn trích dẫn một vài câu danh ngôn, có lẽ đủ để “thay lời muốn nói”:
Hundreds of dewdrops to greet the dawn,
Hundreds of bees in the purple clover,
Hundreds of butterflies on the lawn,
But only one mother the wide world over.
(George Cooper)
Your arms were always open when I needed a hug.
Your heart understood when I needed a friend.
Your gentle eyes were stern when I needed a lesson.
Your strength and love has guided me and gave me wings to fly.
(Sarah Malin)
A mother is a person who, seeing there are only four pieces of pie for five people, promptly announces she never did care for pie. (Tenneva Jordan)

Tình cờ là, tối nay, khi làm bài thi viết cuối khóa, Thy chọn viết bài “Mừng tuổi mẹ” của nhạc sĩ Trần Long Ẩn. Thầy cho tựa đề 10 ca khúc và 5 chủ đề đêm nhạc (không có biết đề trước đâu, bởi vậy!),  yêu cầu học viên chọn viết lời dẫn cho 1 trong 15 gợi ý đó trong vòng 50’. Nhìn tới nhìn lui, chỉ có bài “Lời của gió”, “Quê hương”, “Huyền thoại mẹ”, và “Mừng tuổi mẹ” là thấy quen quen với mình. Thế là chọn viết bài “Mừng tuổi mẹ” của nhạc sĩ Trần Long Ẩn vì trong đầu còn manh nha được ý để dẫn vào. Ngồi trong phòng ồn ào, gần cái máy lạnh phả hơi vào lạnh toát, cũng vội vàng, không suy nghĩ nhiều, tập trung loay hoay một hồi, cũng may là viết xong. Nhìn đồng hồ, hóa ra còn dư khối thời gian. Thật ra, cái gì để mình tự bột phát và viết theo cảm hứng thì dễ, còn viết theo đề tài hay thời hạn thì khá là khó khăn và gượng ép. Cũng chính vì vậy nên ngày xưa KT mới không chọn học ĐHKHXHNVăn vì thấy không thích cái áp lực, gò bó khi đúng hạn phải nộp bài hay đúng hạn phải có cho được chương trình mới, ý tưởng mới (nhưng có vẻ như quyết định đó hơi sai lầm!).


Đến khi về nhà, Thy đọc lại bài viết của mình cho mẹ nghe (dư thời gian nhiều nên KT chép lại bài mang về ). Hehe, cứ ráng hỏi mẹ coi viết hay không, được không, cứ như muốn ép câu trả lời là "có" vậy. Lúc xuống đứng rửa chén, nhớ ngày xưa còn nhỏ, có thời, mình hay ngồi nghe băng cassette và ghi lại lời mấy bài hát thiếu nhi và mấy bài về mẹ (vì nó hợp với lứa tuổi, không có yêu đương , học sinh gương mẫu), trong đó cũng có bài “Mừng tuổi mẹ”. Mà bài đấy thật buồn, lâu lắm rồi không nghe lại... Nghĩ, cảm thấy bài viết khi nãy của mình suy nghĩ có phần vội vàng, câu cú, lời lẽ cũng chưa thật đẹp, nhưng có lẽ, cũng nói lên được chút gì...Gợn trong mình là một vài suy nghĩ. Xong xuôi, lên phòng và sực nhớ, ngày mai là ngày của Mẹ...

Lời dẫn lúc nãy KT viết:
 ...Mùa xuân là mùa khởi đầu của một năm, là mùa có suối hát hoa cười và lòng người như trẻ lại. Thế nhưng, ẩn sâu trong nô nức những tiếng cười là biết bao niềm trăn trở khi con người phải đối mặt cùng năm tháng, cùng quy luật của cuộc đời. Hạnh phúc cũng như quả bóng dễ bay và dễ vỡ. Những người con may mắn còn có Mẹ trên đời không thể không âu lo khi xuân đến lại gấp thêm những nếp hằn lên trán Mẹ. Nỗi lo đó âu cũng là nỗi lo chung của bao người, và cũng là nỗi lòng chở nặng trong ca khúc “Mừng tuổi mẹ” của nhạc sĩ Trần Long Ẩn… 



Tối, dọn đồ về, điện thoại cho ba và nghe bảo là ba đang trong bệnh viện, bà nội lại vừa nhập viện rồi…
Tự nhiên cảm thấy muốn nghe một bản nhạc Trịnh. 
Xem mấy bức ảnh cũ. Nhìn và nhớ những nụ cười...

Cuộc đời khiến con người ta phải học. Học quý trọng, học cố gắng, học bền bĩ, học đứng lên…Và có một bài học, tuy biết nhưng mình đã bỏ quên suốt thời gian dài, đó là học để lúc nào cũng phải giữ được nét cười trên môi.


Happy Mother’s Day 2009


Read Full Post

Blog Contents by Date

TOPICS

...