Saturday, May 15, 2010

Mỗi ngày là một nụ hoa


Một ngày thứ bảy của mình


Lại thi bằng lái
Cái bằng lái cũ chưa dùng được bao năm đã bị mất, một bài học cho mình, mình lười đi làm đơn từ thủ tục xin cấp lại nên thôi đi thi lại cho nhanh :)

Vẫn tìm đến cái trung tâm cũ, hồi đó do Trang chỉ tới, nay đã dời đi. Tính ra cũng 2 năm trôi qua. Tất nhiên có nhiều cái thay đổi , nhưng cũng có những điều vẫn thế.

Cái cô hướng dẫn vẫn thế, vẫn nói rành rõ, nhuyễn thật nhuyễn như đá bào. Cái lần 2 năm trước khi đi thi thấy hơi tức cười vì cách hướng dẫn nhớ key hầu như là…vẹt cho cả các cô bác không biết chữ. Nắm bản chất nội dung là tốt, nhưng nắm cách chọn nhanh lẹ thế cũng hay, mình cũng thích nhanh gọn hiệu quả, đỡ suy nghĩ tới lui nhiều. Lần này biết trước rồi mà nghe lại thấy cũng tếu, ai lại nghĩ ra mấy cái cách nhớ tủ nhưng nhanh đó cũng lém thật, mà thế liệu có mấy ai chịu về đọc để nắm hay không, hay chỉ thi đối phó cho qua, đâu phải ai cũng như mình =)), nắm key cho nhanh nhưng vẫn về nhà đọc… sơ sơ nội dung nè ^^

Cái cô hướng dẫn vẫn hơi khó chịu trên mức cần thiết. 2 năm trước mình có bị la một lần =)), chẳng là vì hôm đấy trước khi thực hành trên máy tính, cô nhắc lại bài cũ, mình thì tự tin nắm chắc cả rồi nên không lấy sách ra làm gì, chỉ nghe, gặp ôm cặp nặng mỏi tay, mà tính mình lại không hề thích quẳng cặp hay đồ dùng dưới đất nên bê nó để lên bàn, theo thói quen thôi, thế là bị la là ngồi không đàng hoàng, ai cho để cặp lên bàn v.v. :)). Năm nay rút kinh nghiệm, không làm gì khác thường mất công bị nêu lên thiên hạ lại quay xuống nhìn với ánh mắt sinh vật lạ. Ngồi làm bài viết vô cùng điềm thản, bỗng đâu cô tạt qua nói nhỏ với mình, “hôm sau đi học đừng mặc váy, mặc quần dài vào” . Nghe thật tình thấy hơi khó chịu vì đó là đồ mình mặc đi dạy về tạt qua luôn chứ không phải mini jupe hay áo ba lỗ thiếu đứng đắn đâu mà để phải bị nói, mà cũng kệ, không trả lời, im lặng làm tiếp xong rồi đi về, thật ra nếu không phải đi dạy về, mình cũng chả hơi đâu mặc váy đi học luật giao thông chi cho bất tiện.

Còn sáng nay đi thi, buồn ngủ ghê hồn. Tối qua tự dưng nửa đêm tỉnh giấc tới sáng, không phải vì lo sợ hồi hộp :D, mà do mơ thấy mấy cái rợn người, khó ngủ lại, mà có lẽ tại có 1 sự lo sợ âm thầm ức chế nào đó nên mới nằm mơ ghê vậy T_T

Lần này chạy ở sân này nắng phát khiếp luôn. Mới hôm nọ nhả nắng ra trắng trắng lại được 1 chút nay về lại đen lại :< Mà sau 3 năm chạy xe, vẫn thấy hơi sợ… thi thực hành. Nhất là lần này ngồi chờ bà con chạy 1 hồi mới phát hiện ra là phải chạy xe của người ta để sẵn chứ không phải chạy xe của mình như mấy năm trước nữa =)). Đã thấy hơi bị ghê lại gặp cái chị ngồi cạnh cứ than là run quá, run quá hic, hỏi sao vậy ( vì chị đấy trông lớn hơn mình chứ không phải là dạng em gái em trai vừa đủ tuổi đi thi bằng lái như số đông) thì chị đấy bảo, chỉ run quá vì trước giờ chỉ chỉ toàn chạy xe đạp thôi. Một lí do mình hông nghĩ tới T_T Nói chung mình cũng chẳng biết mình có run hay không mà rồi cũng nhanh tới lượt mình, chạy xong và đi về :D. Sau 3 năm lăn lộn, trình độ chạy vòng số 8 của mình hình như…bị giảm sút :D. Hết buổi thi.

Như cái cô hướng dẫn bảo, thi cho nghiêm túc đàng hoàng vì dù sao đây cũng là một cái dấu chấm, dấu phết trong cuộc đời của các bạn. Ừ, dấu chấm, dấu phết ư, có lẽ vậy. Mình thấy có cậu nhóc đi thi, mẹ ngồi chờ giữ giỏ và có lẽ cũng lo lắng cho con ^^, mình cũng nhớ điều gì đó.... Lần này không phải lần đầu của mình. Và lần này khác với 2 năm trước. Ba thậm chí còn không biết mình đi thi bằng lái lại nữa là :D. Có những điều hay những tình cảm mình đã không kể ra ở đây, nhưng mình vẫn nhớ rất rõ rất sâu :), và những gì liên quan nữa :) Lần thi lại này đã gợi nhớ lại hầu như tất tần tật con người và những gì ở hè 2 năm trước. Cảm giác được gợi nhớ lại quá khứ đôi khi cũng thật thú vị, cần thiết và ý nghĩa, theo 1 lối riêng nào đó :)

Xong vụ bằng lái, về nhà, mình phải đi lấy trái cây cho hội thảo buổi chiều. Buổi trưa đi cúng thất thứ 6 của cậu.


Ở chùa
Thế là đã đến ngày cúng thất thứ 6 của cậu. 2 mẹ con lên chùa Già Lam. Một góc nhà chùa đang rộn ràng cưa gỗ đóng cây chuẩn bị mừng lễ Phật Đản.

Mình thích cảnh chùa thanh tịnh và thích bầu thanh thản ở chùa Già Lam. Vẫn như mọi lần, mùi hương sa la nồng nàn làm người ta dễ chịu. Thỉnh thoảng, có hoa rơi độp xuống nền sân. Gần chục năm trước lên chùa cúng thất bà ngoại thì cây sa la còn lạ lẫm lắm, bây giờ đã quen hơn. Hôm nay trong gió còn pha thêm mùi lài hương ngan ngát…

Chánh diện trang nghiêm, sáng trưng, thoáng đãng và lộng gió. Mẹ mình lúc nào cũng thích ngồi sát tường, chẳng rõ lí do, mình thì thích ngồi ở giữa, vì thế, 2 mẹ con hiếm khi nào ngồi cạnh nhau. Nhìn đồng hồ, lần này mình lên chùa sớm những 15’. Ngửi sâu hơn hương hoa trong gió, nhìn những bờ cây, và mình lại ngó đến những lồng chim đang đặt phía trên chờ được phóng sanh. Đã hơn 1 lần, mình nhìn theo tiếng chim chim chíp và nghĩ, phóng sanh giải thoát cho chim là một việc tốt, nhưng những người bán được chim lại có lí do tiếp tục đi bắt chim mới, và lại có chim bị bắt nên lại cần phóng sanh, và những người kinh doanh lại tiếp tục bắt chim để bán, một cái vòng dường như luẩn quẩn đến tội nghiệp, đến bao giờ mới chấm dứt?… Ngày xưa vào sinh nhật thứ mười mấy mình không rõ nữa, mẹ cũng mua một lồng chim và mình cũng từng phóng sanh. Một cảm giác hạnh phúc khi mình có thể mang đến tự do và niềm vui cho sinh vật nào đó. Mình nhớ, trong lồng, có những con chim bị nhốt đuối sức đến độ mở cửa lồng rồi mà nó cứ vồn vã loạng choạng, chẳng còn biết đường hay chẳng còn đủ sức để bay ra… Nhắm mắt trong tiếng kinh tụng được 1 tí thì bất ngờ có ai đó vỗ vai, mở mắt ra, là ba ^^



Ở trường
Chiều nay hội thảo ở trường về nâng cao chất lượng quản lý đào tạo. Mấy thầy phân tích và nói thật đúng những bức xúc, những nhức nhối, nghe thấy cũng giải tỏa bớt :D…Nhưng mà rồi, biết thế chứ cũng biết làm sao được, giải pháp là giải pháp không phải nhà trường muốn là được, và chuyện vẫn là thế thôi…Mọi người cùng hỏi, :< biết đến bao giờ?

À, chuyện này nữa, hôm nay bộ môn Tiếng Anh được phân công chuẩn bị cho hội thảo, và trong bộ môn mình nằm trong danh sách được phân công. Trưa đi lấy trái cây, rồi vừa ăn cơm xong đã lo xách túi lên, đầu giờ, cuối giờ dọn rác, dọn bàn, dọn bánh trái không nói, không nhờ được ai con trai (dù có người đứng ở đấy hẳn hoi), 3 người quyết định tự mình giữ cửa, tự mình đi khuân 3 thùng nước suối từ dưới tầng dưới lên tầng trên, trong khi 3 cô lướt thướt áo dài! =) Kệ, cũng chẳng có gì không khuân được, việc gì phải cần đến con trai :) Mà mấy chị em ấm ức :D, mình cũng thấy tức cười thế nào đó cho cái sự galant.



Ở nhà
Chạy về tới nhà là ngay ca dạy tối, cũng ko mệt lắm, khá vui ^^
...

Mỗi ngày của mình, nếu kể lơn tơn hay muốn tản mạn ra thì rất nhiều và khối chuyện lớn nhỏ, nhưng mình không thể ghi chép lại tất cả ^^, và mình cần dành thời gian cho nhiều việc khác nữa, và 12h hơn rồi, mình đi ngủ đây ^^




Mỗi nụ hoa luôn mang trong mình một vẻ đẹp, một mùi hương và một ý nghĩa riêng của nó. Dù là một ngày buồn, dù là một ngày vui, dù là một ngày buồn vui trộn lẫn, mình luôn cảm thấy hạnh phúc khi được sống và lớn dần lên cùng với cuộc đời này.

“Mỗi ngày là một nụ hoa, nở ra nở ra tươi thắm...”



5 comments:

  1. Chùa Già Lam ở Phú Nhuận phải không em, bữa nào anh phải đi chùa này mới được ;)

    ReplyDelete
  2. her her đã nói là xin lại dc mà :))

    ReplyDelete
  3. Mổi ngày là một nụ hoa, chúc Thy nhận được những bông hoa "mang nhiều cảm xúc" từ cuộc sống nhé :D. Một tối thứ 3 ngon giấc nghen :-)

    ReplyDelete
  4. Luôn là nụ hoa nở ra nụ cười tươi thắm nhé. Thích chất giọng văn nhẹ nhàng tản mạn của Thy lắm :D

    ReplyDelete
  5. Cốt của ông bà mình cũng để ở chùa này, và đúng như bạn nói bầu không khí ở đây thật thanh thản đến nhẹ lòng.

    ReplyDelete

Blog Contents by Date

TOPICS

...