Mấy hôm chấm bài, mình đọc bài viết của một em sinh viên. Cái em nhận xét bài của em thì để lời phê khẳng định một câu rất chắc nịch và đầy quyền lực là : "bài viết tạm được!" (đi dạy nhiều cái cũng vui lắm :P) , còn mình thì đọc thấy khá thích bài viết đó ^^ Bài của em - con trai, nhưng được viết khá cẩn thận, trình bày rõ ràng, lỗi thì cũng có hơi nhiều :P, nhưng mình vẫn cho em điểm cao, một phần để khuyến khích, một phần vì mình thích nội dung của bài viết, những suy nghĩ rất chân thật, gần gũi – những cảm xúc của em về đoạn nhạc mà em yêu thích: bài hát thiếu nhi :P - “Con heo đất”.
Mình thì không biết mình có thích bài hát đó không, nhưng mình nhớ ngay đến những hôm đi trên đường, hình như một lần là buổi sáng đi ngang chợ, một lần là buổi tối đi về gần chỗ cầu hang, mình đã nghe những cái xe bán heo đất dạo mở nhạc véo von : heo không thích ăn cơm, heo không thích ăn cám … gì đó :D Bài này thì mình nghe cũng đã nhiều lần, nhưng còn nghe nó như một tiếng rao thì cảm xúc lại rất lạ, bài hát dường như hay hơn gấp nhiều lần. Nhìn cái thúng heo đất mộc mạc buộc vắt vẻo trên lưng chiếc xe đạp nghèo còm cõi, lắc lư cùng giọng hát trẻ con ngây ngô dễ thương, tự dưng mình thấy vui vui. Và cũng chạnh nghĩ, chẳng biết bán được một vài con heo đất có đủ bù cho người ta tiền phát thanh phát nhạc đó hay không, huống hồ là để kiếm sống...…
Không biết mấy em nhỏ thời nay có thích không, nhưng nếu là mình hồi xưa, chắc sẽ là khoái lắm và sẽ tìm cách bay vô mua ngay thôi. ^^
Không biết mấy em nhỏ thời nay có thích không, nhưng nếu là mình hồi xưa, chắc sẽ là khoái lắm và sẽ tìm cách bay vô mua ngay thôi. ^^
Ngày xưa nghèo khổ còn hơn bây giờ, đâu có ai đi bán heo đất mà mở nhạc vui vậy. Cũng hiếm khi thấy có người đi bán dạo heo đất. Không có nhạc, chẳng lẽ rao : heo đất hông? :D. Mình chẳng nhớ rõ. Nhưng trong ký ức của mình, đó là những lần hớn hở chạy ra tiệm tạp phô, nhìn lên hàng kệ. Mấy con heo vẽ hoa văn đủ màu nằm chễm chệ trên những đợm rơm thật xinh đẹp. Thật ra, về sau này, nhất là thời cấp ba, mình không thích hình ảnh “heo” cho lắm :P, thứ nhất là nó hơi “đần”, thứ hai là do trào lưu ai cũng xúm vô heo heo heo heo heo hết nên mình hơi phản cảm. Nhưng còn với ngày xưa, và bây giờ ^^ thì heo đất luôn là hình ảnh thật thuần khiết và dễ thương. Mình còn nhớ là những “nàng” heo đất đó có đôi mắt “heo” :D nhưng lại không nhỏ như heo :D mà lại mơ màng với hàng mi cong vút dài thượt, trên lưng là những xoáy hoa vẽ tay trau chuốt mỹ miều, nước sơn bóng loáng. Hình như mình đã từng có một con heo màu đỏ, một con heo màu xanh, một con heo màu tím v.v. Và cái cảm giác vòi vĩnh và được bà hay ba mẹ chiều theo cũng thích lắm, và niềm vui hớn hở chạy ra mua heo đất dường như vẫn còn đâu đó tí tách ở trong mình.
Mà heo thời xưa thì làm gì có chuyện có cái nút nhựa dưới bụng để vừa để dành vừa lăm le.. moi tiền ra xài :D. Người ta phải cắn răng đập heo để lấy tiền. Mình thì từ bé đã không thích như thế, tại sao phải đập heo, tội nó lắm T_T , và mình không bao giờ muốn đập bỏ một cái gì đã từng gắn bó với mình và được mình yêu thương. Thế nên thời đó có làm theo lời ba mẹ, và thật ra là hình như là nhờ ba luôn ấy chứ, khoét một lỗ nhỏ bên dưới bụng con heo :”>.
Cái cảm giác đếm xem mình để dành được bao nhiêu tiền sau một khoảng thời gian nó khá là sung sướng và háo hức :D . Nhưng đôi khi là… thất vọng, vì : sao… tiền ít quá, có nhiêu đây thôi sao :P Niềm vui của con trẻ, mà nhiều khi cũng là cái niềm vui vẫn còn ẩn náu trong “người lớn” hiện giờ. ^^
Sau này thì heo đất dần lặng lẽ lùi vào ký ức của ngày xưa. Trên thị trường bán đầy những hộp tiết kiệm, thời buổi mở cửa kinh tế thị trường, hội nhập nữa, hàng hóa phong phú ^^. Trẻ em thì cái gì mới cái gì lạ là thích thôi, nên có vẻ những con heo đất dân gian cũng dần trở thành chỉ còn trong…chuyện dân gian…
Những thế hệ “heo đất” hiện đại không chỉ được làm bằng đất mà còn là bằng gốm, bằng sành, bằng thạch cao, hay không thì là những chiếc hộp thiếc nhẹ tênh. Và những thế hệ “heo đất” sau này cũng hóa thân thành phong phú những hình hài, từ con thú, trái cây cho tới chiếc giày. Và có năm, Sinh Nhật mình được một đứa bạn tặng một “chiếc giày thiếc” như thế :P
Chiếc giày đó mở ra mở vô được, có cái khóa, nhưng tất nhiên là cũng có… chìa khóa, kế bên :D. Có một thời, mình đặt cạnh nó trên tủ gần hình thờ bà cố để thấy sợ sợ không dám táy máy mở ra mở vô nhiều :D. Sau này khi dọn nhà, nó đã được chuyển sang nằm trong hộc tủ của mình. Chiếc giày đó là hộp tiết kiệm duy nhất còn sót lại đến hiện giờ, tiền bên trong vẫn còn nguyên vẹn, dù bên ngoài, hộp đã gỉ sét.
Dù không phải là heo, nhưng “chiếc giày” đó cũng là con cháu của “heo đất”, và cất giữ cái niềm vui dành tiền tiết kiệm ngày xưa của mình.
Nghĩ thật ngây ngô và dễ thương. Thời xưa còn nhỏ ngây thơ, có biết lạm phát là cái quái gì đâu chứ. Có tiền là bỏ vô. Có tiền là bỏ vô. Có tiền là bỏ vô :D. Cũng có những đợt “thu hoạch chiến lợi phẩm” sung sướng. Nhưng cũng có đợt mình để dành mà không dám xài nên… mãi tới chục năm sau, tức là vài năm trước, khi dọn nhà dọn đồ, mình mới mở ra coi và tiếc rẻ... Ôi, một cọc 500 đ , 1000đ, 2000đ, 5000 đ… lúng phúng. Nghĩ coi, thời xưa cấp 1 cấp 2, 1000 là tương đương 5000, 2000 là tương đương 10000, 5000 là tương đương 20000 sau này. Sau chục năm đem ra xài có phải là tự dưng uổng phí và chịu mất giá tiền không, công sức đã để dành … cả chục năm còn gì? Đâu thể như thế được, đem ra xài thì đáng bao nhiêu, ăn được bao nhiêu? Thế là vào cái lần mở hộp ra đó, mình đã quyết định đem tiền xếp và cất lại trong hộp, với ý nghĩ, để làm tiền cổ cho con cháu đời sau giá trị hơn =)) ,và chủ yếu là…để làm kỉ niệm ^^.
Sinh Nhật những năm sau đó, mình cũng được tặng khá nhiều những món quà để dành tiền tiết kiệm. Và cũng có đứa bạn tặng cho mình một nhóc heo trắng nón tím hẳn hoi. Nhóc heo hiện đại nhìn cũng thật xinh xắn, sơn phết kỹ càng hơn, bóng loáng hơn, tao nhã hơn, và có lẽ là “sang” trọng hơn ngày xưa. Nhưng heo bây giờ chỉ còn để chưng chứ mình đã không còn cái thói quen dành tiền tiết kiệm trong heo đất như khi xưa nữa rồi…Một phần vì đã… khôn ra :D , đã quá thấm thía lạm phát là gì :D. Một phần là vì cái thú vui bé nhỏ dễ thương ngày xưa đã từ khi nào lùi về trong ký ức, ngọt ngào hòa mình với tuổi thơ - cùng với heo đất, cùng với “chiếc giày thiếc” ngày xưa.
Và giữa những ngày tập tành “làm người lớn” như hiện giờ, đi giữa dòng người và phố chợ mênh mông, thật vui khi còn được bắt gặp hình ảnh những con heo đất mộc mạc ngày xưa , vẫn “heo không cần ăn cơm, heo không cần ăn cám, heo chỉ cần…” Mình thấy lòng nhẹ nhàng, thanh khiết. Trôi theo cùng tiếng ca hồn nhiên, không trau chuốt của trẻ con là những cảm xúc khó tả của một người đã thôi là con trẻ ...
Mình mỉm cười ^^.
Có lẽ ai cũng đã từng có “heo đất” của tuổi thơ cho mình. ^^ Một chút niềm vui nho nhỏ để tiếp tục làm người lớn tốt hơn :P
Thật lạ! Lâu lắm rồi mới đọc lại chủ đề này, nó gợi lại bao nhiêu là kỷ niệm. Ngày xưa lúc bé đúng là ngây ngô thật. Hồi đó mình nhớ không lầm là trước khi có con heo đất là những chiếc hũ bịp làm bằng gốm nung, không sơn phết gì cả. Nhiều lúc ko có tiền mua hũ bịp thì tập tành moi đất sét ra mà nặn sau đó đốt rơm nung. Sản phẩm không được bóng loáng mà cháy sạm đen đủi như con người mình ngày xưa vậy. Ấy vậy mà lúc bỏ tiền tiết kiệm vào rồi, lâu lâu có ại mượn tiền lài hì hục lấy cây kim mà cạy ra cho mượn nữa chứ. Mà cạy tiền ra khỏi cái hũ ấy không phải là giản đơn mà phải rất nhẹ nhàng và kiên trì nữa chứ nếu không là tiền bị rách....Nhịn ăn sáng và để dành cả năm rồi mới đập ra để mua đồ Tết, cái hình ảnh sung sướng khi chiếc hũ trên tay đưa lên tai rung lắc không nghe tiếng rào rào tức là tiền trong đó đầy rồi và tay quá đỉnh đầu thả xuống....bịchhh..... những đồng tiền hiện ra với cái nhìn dịu dàng ấm áp của má khi ngồi bên cạnh.... Má vui không phải vì con có tiền sẽ không phải cho thêm nữa mà vui vì con biết tiết kiệm. Giờ đây lớn lên rồi, con đi làm có tiền rồi gửi về cho má để má có cuộc sống sung túc hơn. Má vẫn để dành để chi tiêu, chỉ khác một điều là má không còn để trong những cái hũ như ngày xưa như con nữa mà là ở...Bank....(Người lớn có khác...)
ReplyDelete