Xin lỗi hoa hồng,
Em đến muộn.
Dù sau cùng em cũng đến,
Vào một ngày cuối tháng năm,
Khi mưa đã tạnh, trời đã quang,
nhẹ nhàng mênh mang mây trắng.
Buổi chiều vàng thênh thang đầy nắng,
những con đường ngay ngắn lấm xác hoa,
Nay đến ngày trời trong đẹp ngân nga
Chạy quanh vườn.
Thảng thốt.
Màu hoa yêu thích đang rớm tàn.
Rơi rụng.
Xót xa.
...
Xin lỗi hoa hồng, em đến trễ.
Sau khi mải mê lê la đủ nơi hoa thơm cỏ lạ khác,
Sau khi những nơi vi vu mua cả thẻ vào cổng đó đã sớm đến giờ đóng cửa
Thì mới về thăm lại chốn hoa xưa.
Xin lỗi hoa hồng, em đến trễ.
Vì đã nghĩ rằng hoa hồng vườn nào cũng có, năm nào cũng như nhau,
Vì đã ỷ rằng vườn quen luôn bao la, rộng mở,
Muốn thì ào qua khi nào cũng được, nhỡ không tiện, không vào cũng chẳng sao
Thì đã bao lần, dù không hẹn, hoa vẫn luôn rạo nở, chào đón em
Thì đã bao lần, dù lỡ hẹn, hoa vẫn luôn rạng rỡ, cười với em...
Xin lỗi hoa hồng, em cũng tệ.
Chẳng thể đổ cho lê thê mưa gió,
Chẳng thể đổ cho khốn khó, bộn bề,
Bởi lẽ, thật tâm, điều gì cũng trở thành có thể,
Chỉ ở tấm lòng thực có muốn hay không !
Thì đã sợ, sợ những đoá hồng sẽ tàn,
Thì cũng lo, lo những lỡ làng, tan tác.
Nhưng lạc bước trước vô vàn ưu ái khác,
Nỗi sợ càng nhỏ nhặt, vụn vặt hơn hạt cát, hạt mưa,
vội vàng tan nhanh hơn cơn gió.
Có cũng được, mà không có cũng được.
Nhớ cũng được, mà không nhớ cũng được.
Đến cũng được, mà không đến cũng được.
Thế hỏi sao trễ muộn phải không em?
Rảo lối hoa quen, nhìn khắp lượt,
Bước tới bước lui, tiếc nuối nối bùi ngùi.
Hoa rất đẹp, đẹp hơn nét đẹp mơ hồ còn ghi trong trí nhớ,
Hoa rất thơm, thơm hơn mùi hương xa mờ còn lưu giữ trong giấc mơ
Dù hoa đã điểm xác xơ, cành đã oằn nghiêng ngả,
Cánh đã rơi lả tả, không giữ nổi rã rời.
Bởi lòng không thiết tha, hoa vỡ trôi đi mất
Xa khuất giữa xa xôi...
...
Những vạt hoa gẫy rụng, những cánh hoa bạc màu,
những tàn hoa úa nhàu, những tua rua bấu víu,
những nhị hoa cong quíu, những đài hoa níu ngược,
những lượt hoa rũ rượt, nét đài cát vấn vương.
Vẫn còn ngan ngát hương, sao ánh cười héo hắt!
Dù mới vừa trong vắt.
Dải hoa hiền hiu hắt, réo rắt những dư âm
May vài đoá hoa tươi lăn tăn vừa nở muộn,
Nét đẹp đầy mê hoặc, không trộn lẫn vào đâu,
Long lanh, như thầm nhắc,
Rằng em ơi,
em vừa bỏ lỡ điều gì...
Này em ơi,
em vừa bỏ lỡ những tuyệt vời gì...
Vẫn còn vài ba búp nụ
Lẫn trong lũ rũ hoa phai.
Đài hoa ai mang úp ngược mệt nhoài,
cố nâng đỡ dáng màu hoa trong suốt -
Những đoá hoa vô hình em có thấy
Là những đoá hoa say trong nắng ngày hôm qua,
Là những đoá hoa buông tay, vừa rơi rụng
Rung rinh đâu đó,
Gió thoảng hương
Dường như em đến trễ một chút, một lúc thôi.
Thời gian khe khẽ trôi, thổi tung nhiều đánh đổi.
Tưởng lòng rồi sẽ tạnh, sau lớp lớp vô tình,
Trước cảnh hoa rớm tàn,
Lạnh lùng nào bỗng rụng,
Mảnh lòng nào bỗng rơi...
Những chiếc gai chơi vơi,
Những chiếc gai tội nghiệp
Càng giương lên trùng điệp, bảo vệ đoá yêu thương.
Đoá kia tuy luống màu, sắp tàn, nhưng chưa rụng!
Em dù rằng đến muộn,
Nhưng, may là, em đã đến.
Hoa trĩu cành chuếnh choáng, hương lãng đãng xa gần,
Người người tỏ yêu thương, vây mảng hoa rực rỡ,
Mỗi mình em thơ thẩn, lẩn giữa dải hoa phai,
Em thì cũng như ai, thích chi khô tàn úa.
Nhưng lòng em nhớ rõ,
Và lòng em hiểu rằng,
Kìa,
Những đoá lợt lạt kia - là những đoá hoa từng sắc thắm, ngóng chờ em trong cơn mưa,
Những đoá nhợt nhạt kia - là những đoá hoa còn ở đó, đợi em sau cơn mưa,
Những đoá vỡ vụn kia - là những đoá hoa mong manh, đã rơi buồn theo gió, ngày em mê mải không trở về.
Giữa đài hoa khô trụi, lớp chỉ nhị co lòng
Còn chưa hết ngẩn ngơ, hoa chỉ vừa mới rụng.
Đài trơ gầy run rẩy đỡ đoá hoa vô hình,
tặng người nói thương hoa,
vô tình mà đến trễ.
Rất tuỳ bút. Rất vu vơ. Xin lỗi hoa hồng, em viết dở. :P
Photos: KThy. 5/25/19.
|
Đài hoa ai mang úp ngược mệt nhoài,
cố nâng giữ dáng màu hoa trong suốt,
Những đoá hoa vô hình em có thấy
Là những đoá hoa say trong nắng ngày hôm qua,
Là những đoá hoa buông tay, vừa rơi rụng
Rung rinh đâu đó, gió thoảng hương... |
|
Giữa đài hoa khô trụi, lớp chỉ nhị co lòng
Còn chưa hết ngẩn ngơ, hoa chỉ vừa mới rụng.
Đài trơ gầy run rẩy đỡ đoá hoa vô hình,
tặng người nói thương hoa, vô tình mà đến trễ. |