Wednesday, February 24, 2021

stealers & liars are never welcome


Thất vọng khi biết một người bạn cũ lại đi đạo văn, steal cả đoạn blog gần đây của mình khoe là note của bạn ấy tự viết. Không thể tưởng tượng nổi. Sau chục năm, mình vẫn muốn giữ một sự tôn trọng nhất định với P, không ngờ bạn lại âm thầm vô blog đạo văn sau lưng mình trơ trẽn đến như vậy. 
Tim mình trong một lúc như muốn vỡ - gợn lại cái cảm giác vẫn thường trải qua thời mình còn xài facebook - cứ phải nhìn thấy những sự thật tổn thương & đau lòng.
  

Blog mình trước nay thật ra đã hay bị copycat, có những người vô blog soi mói, bắt chước, copy, ganh đua dù mình không hề so bì gì với họ. Dù có biết, mình vẫn luôn im lặng, chẳng mấy bận tâm. Chắc họ tự biết, “Imitation is the sincerest form of flattery". Nhưng lần này khác, thấy thất vọng, như bị phản bội, khi đó lại là bạn, và đây không chỉ là imitation.

Aurora Thái Phương - người hồi xưa hay kể với mình là bạn ấy có nhiều điểm chung giống mình. Mình hồi đó dễ vui khi nghe ai nói có sinh nhật gần ngày, và từng vui vẻ nhắc tới bạn trong vài entry cũ. Bạn tóc dài, giọng kẹo ngọt, rất biết ngọt ngào khéo léo, lại chịu khó giao thiệp, dễ lấy lòng với mọi người, bao chàng si mê. Bạn luôn tỏ ra rất quan tâm đến mình, mình cũng từng có lần cafe với bạn, từng rủ bạn đi xem mình làm MC, không ngờ sau bao năm, khi không có mặt mình trên FB thì bạn lại steal đoạn blog mang nhiều tâm sự cá nhân của mình đi nói là của bạn viết ! 

Mình mới đầu không tin, vẫn tưởng chắc bạn lại nói trùng ý với mình như bao lần đã từng giống đến lạ kỳ xưa kia. Mình đã phải đọc đi đọc lại mấy lần, vẫn cố tìm lí lẽ để biện hộ cho bạn, vẫn hy vọng ko phải thế, nhưng rồi đúng thực là bạn đã copy blog mình, giữ y 99% từng chữ, từng dấu câu của mình, chen dấu “” vào nhưng kèm theo dòng chữ giả dối "trích note mình viết trong điện thoại từ hồi Tết Tây mà chưa post" !, bạn còn cố tâm chỉnh sửa vài chỗ cho hợp ý bạn, ghi đủ lyrics, đổi icon.
Mình vốn không muốn bị đạo văn nên ngay từ 8 năm trước đã add script vô blog mình để mỗi khi ai muốn copy từ blog mình đi đều sẽ có ghi kèm câu nhắc nhở về source, copyright của mình, và footer thì cũng nhắc rõ "Please do not use my journal's written content, images or videos without my written permission." Bạn copy thấy thế không cắn rứt mà cố tình remove xoá bỏ đi dòng source & reminder của mình để chôm tỉnh queo, thật ...!  Nếu thích copy nội dung nào đó của mình, nếu đã không muốn tử tế hỏi ý mình 1 câu thì ít ra cũng trích dẫn trung thực, đằng này bạn đạo văn còn cố tỏ vẻ như là note của bạn ấp ủ viết từ lâu này kia, mình thật thấy xấu hổ giùm cho lương tâm của bạn!  



Có lẽ bạn không hiểu, những gì mình viết mang nhiều ý nghĩa tinh thần với mình. Blog của mình viết không phải văn mẫu, hay mua vui để bạn lấy cắp rồi tuỳ tiện chỉnh sửa vài chữ cho hợp ý bạn, rồi mạo nhận là của bạn viết. Mình không bao giờ cố phải viết cho so deep để có cái “lên sóng" gom likes, hay để cố xây dựng hình ảnh cá nhân cho tinh tế tốt đẹp bất chấp cả việc gian dối, đạo văn như bạn. Những gì mình viết trong blog này là con người và những chia sẻ tâm tư nỗi niềm rất cá nhân của mình, khi quá chất chứa thì mình mới phải viết ra một chút cho vơi đi, có nhiều khi hoà lẫn cả nước mắt và bao điều không nói phía sau khi viết. Không cần bạn biết nghĩ thương mình, nhưng xin tôn trọng và làm ơn đừng steal cảm nghĩ, tâm tư, ký ức & nội dung bài viết của mình.

Bao năm qua mình ngừng Facebook, chỉ blog ở cái blog ít người biết này, và còn cố tình xếp cái post Linh tinh vô cái tab ở góc khuất cho tĩnh lặng, chỉ muốn dành riêng cho ai thật sự có lòng, quan tâm. Bạn lại lợi dụng việc mình vắng mặt trên Facebook và việc blog mình thì chỉ có ai còn nhớ đến mới đọc để bạn thản nhiên đạo văn của mình, như thế là quá thiếu tôn trọng mình. Thật buồn vì khi xưa trước mặt mình, bạn đâu làm vậy, nhưng đến khi mình vắng mặt, lại thành thế này.

Dù có thể report/comment vô cái post đạo văn trắng trợn đó của bạn trước mặt bao bạn bè & followers đang thương yêu ngưỡng mộ bạn nhưng mình đã chọn KHÔNG/CHƯA làm vậy, nhưng như vậy KHÔNG có nghĩa mình không biết việc này hay dung túng cho hành động xấu xí này của bạn. Bạn nên tự xoá hết những đoạn bạn đã đạo văn, lấy cắp của mình đi và đừng nên quay lại blog mình steal nữa. Stealers & liars are never welcome here. 
Nhân tiện, nói thẳng là trước nay mình rất né 2 kiểu bạn: 1/đẩy đưa, lẳng lơ, flirting, cơ hội, "trà xanh" tìm cách dụ dỗ người yêu của bạn, 2/bội bạc, giả tạo, giả trân, gian dối, không chân thành. Mình luôn trung thực, thẳng thắn, thật lòng với mọi người, mong cũng được nhận lại sự chân thành, tử tế. Hy vọng không ai xem blog này lại thuộc vào những dạng trên. 

Nhớ khi xưa bạn từng nói: tớ giống Thy, cũng luôn muốn hướng tới "chân thiện mỹ", và mình đã tin là vậy. Nay, bạn vẫn còn ghi câu “muốn hướng tới chân thiện mỹ" đó rõ ràng trên Facebook. Vậy hãy trung thực như lời bạn quảng cáo về bản thân, đừng đạo văn, hay treat bạn bè cũ lúc vắng mặt như thế. Có chân thực thì mới thiện mỹ được, còn không trung thực, muốn biến cái không phải của mình thành của mình thì dù có cố ghi lời tốt đẹp hay văn vẻ triết lý hoa mỹ thế nào cũng chỉ đọng lại là giả tạo, sáo rỗng. 


Tóm lại, blog & cái post Linh tinh của mình là cảm xúc và những ghi chép, chia sẻ cá nhân của mình. Nếu bị ăn cắp một món vật chất bởi một người dưng, mình không bận tâm. Nhưng đối với những gì mang ý nghĩa tinh thần, tình cảm, gắn với câu chuyện riêng của cá nhân mình, thì cố ý steal, sửa, đạo văn nó là một sự xúc phạm. Biết được một người bạn cũ mình từng tin tưởng lại gian dối và hành xử như thế với mình là một sự thất vọng đau lòng. 

Bạn là người mà mình đã từng vui vẻ nhắc đến trong entry "We all have sth in common" đến nay mình vẫn còn nhớNhưng thời gian và hành động thực tế của bạn lại cho thấy thực ra, mình và bạn về cơ bản là quá khác biệt. 

Bạn đâu chỉ lấy cắp đi câu chữ, tâm ý trong blog mình, mà bạn còn lấy cắp đi cả lòng tin, sự tôn trọng và làm vấy bẩn cái ký ức vui mà mình đã từng dành cho bạn.


Stealers & liars are never welcome.


"Yesterday - Today - Tomorrow
Each day is as special as you want it to be."


Read Full Post

Monday, February 1, 2021

Painting


Tuần trước, trường nhóc con mình tổ chức hội thi vẽ tranh acrylic dịp Tết. Mỗi gia đình tham gia vẽ cùng con ở công viên trong khoảng thời gian 30'. Vui sao, tranh của nhóc được giải nhất.
Đây là bức acrylic on canvas đầu tiên của con, cũng là giải thưởng đầu tiên mà nhóc con có được trong đời nên mình thấy phấn khởi, và vui khi đã góp phần giúp con mình có một “tác phẩm” dễ thương, một kỷ niệm đáng nhớ, và cũng là làm một điều mà mình đã rất lâu không làm: vẽ tranh.


Đã quá lâu rồi, mình không cầm tới cây cọ. Chuỗi biến cố xảy ra đã để lại những ảnh hưởng không lành, mình đã mang cất đi nhiều thứ vào sâu trong góc khuất, gồm luôn cái giỏ portfolio case to chảng với ngổn ngang đủ màu, cọ, bút, giấy, artworks v.v. Mình rời bỏ nhiều thứ mình từng làm thoải mái trước kia, ngưng hoạt động trên giấy, chỉ vẽ trên máy, và chuyển sang những khô khan khác, không còn cảnh bày trí, lấm lem, luệch quệch, mơ mộng. Khi gặp ai đó tự hào khoe tranh tự vẽ đang chưng đầy tường nhà hay rủ mình vẽ không, mình chỉ khen hoặc cười trừ, như mình không biết vẽ...


Pansies by window - Thy 2014

Thật ra, nhiều năm trước, mình đã paint vài bức acrylic trong một class về Colors, dù mình không học painting. Lớp đó và mấy bức tranh đó là kỉ niệm gắn với thời hồn nhiên của mình. Mọi người trong lớp rất nice, nhiều chị trong lớp đã có kinh nghiệm paint nhiều năm và vẽ trên canvas to bự hoành tráng, còn mình thì, gv kêu paint thì mình cứ paint thôi. Nhớ lần đó, mình chưa thật ưng ý về tranh của mình, nhưng bất ngờ là tới giờ critique lại được cô giáo & các bạn khen nhiều. Biết Mỹ hay niềm nở khen nói xã giao nên thực sự ít khi nào mình để tâm, nhưng lớp đó thì Asians đa số, mấy bức khác thì mọi người nhận xét ầm ờ, nhưng tới mấy bức của mình thì lại được ngắm nghía và khen nói nhiệt tình, cô còn bảo là đẹp giống tranh trường phái Nhật Bản gì đó, làm mình cũng thấy ngại, vì mình biết tranh mình mới vẽ nhìn còn "gà". Do lười mua canvas nên lần đó mình chỉ paint trên giấy, định sau rồi sẽ vẽ thêm những bức khác đẹp hơn trên khung vải, không ngờ sau này quay cuồng bận bịu và sau khi chuỗi biến cố oái oăm xảy ra, mình đã mãi chưa thể thực hiện ý định đó.

Vài bức tranh mình vẽ năm 2014 - tĩnh vật tự chọn 

__

Duyên sao, tháng rồi trường nhóc con thông báo tổ chức hội thi vẽ. Trường chuẩn bị sẵn hết canvas, bút, cọ, màu cho bé và gia đình cùng vẽ tại chỗ ngoài công viên - một cơ hội tốt cho nhóc con mình được vẽ trên canvas. Cũng may, lúc đó VN chưa đưa tin bùng dịch.

Tham gia cho vui nhưng tất nhiên nếu có giải thì càng vui hơn. Để giúp con mình có thể tự vẽ là chính, mình xem nên chọn vẽ cách nào dễ, fun, hợp với nhóc hyper ít tập trung lắng nghe này. Thế là, mình đã đem theo cotton buds để nhóc chấm chấm chấm hoa cỏ, sẽ easy & fun. 

Tới lúc bắt đầu thi vẽ, nhóc bỗng phấn khích đòi vẽ xe Mcqueen & race track, trong khi chủ đề thi là xuân, Tết. Thời gian 30' thôi nên mình gấp rút nghĩ nhanh sang ý tưởng nào vừa cho nhóc được vẽ xe đua mà nhóc thích vừa vẫn khớp chủ đề xuân nhà trường yêu cầu. Thế là đã ngẫu hứng cho ra đời bức tranh chủ đề "Chở xuân về nhà" này.

Chở xuân về nhà

Thầy Nhân hoạ sĩ hội mỹ thuật tp và cô Lisa hiệu trưởng là hội đồng giám khảo, mỗi lần ghé qua đều thấy nhóc đang “tung hoành” cầm cọ quẹt và cotton buds chấm chấm chấm rất khí thế nhiệt tình say mê :)). Nhóc con vốn không dễ lắng nghe hay chịu ngồi yên để vẽ đâu nhưng nhờ ảnh thích xe mcqueen và thích cầm buds chấm nghịch màu đúng như mình dự đoán nên mọi thứ diễn ra vui vẻ. Thầy Nhân gợi ý nhắc vẽ cây hoa - thật đúng hợp như ý mình đang định cho nhóc vẽ, cô Hồng cô Châu cô giáo của nhóc cũng ghé qua xem, ai cũng dễ thương hết. Vẽ màu trên canvas thật thoải mái, phóng khoáng và tự do. Mình chỉ phác sơ rồi chỉ chỗ cho nhóc tha hồ quẹt vẽ, khúc cuối sắp hết giờ mình mới phết sửa, touch up, nhấn thêm vài details. Trước nay chưa bao giờ có vụ paint cấp kỳ trong 30' như vậy, quệt sơ xong vừa kịp, nhìn lại "tác phẩm" thấy cũng thật dễ thương. 

Lúc nộp bài, bức tranh Mcqueen chở hoa xuân của nhóc bị xếp ra mép ngoài cùng, bị "ra rìa" đúng nghĩa đen lẫn bóng: hội đồng chấm điểm cả buổi hoàn toàn không ngó ngàng gì tới tranh nhóc mà dành toàn thời gian đứng cân nhắc lựa chọn những bức khác xếp ở giữa. Đã vậy, do mình thích tranh nổi nên cố tình chấm màu dày, lúc nhóc nộp tranh thì màu vẫn chưa khô, sau khi nộp chắc ai đó đã sơ ý cầm vô nên tranh bị lem mấy đường. Tình hình thế nên mình tưởng chắc không được giải gì. Lúc trao 5 giải khuyến khích cũng không đến lượt. Ai ngờ lúc cuối công bố nhóc được vô top 3, rồi được luôn giải 1   🥳

 Tranh nhóc xếp ra ngoài cùng, bị "ra rìa" đúng nghĩa đen lẫn bóng luôn.
Ai ngờ lúc cuối công bố được vô top 3, rồi được luôn giải 1.


Thầy Nhân giám khảo nhiệt tình và rất tinh tế. Lúc nhận xét trao giải, không ngờ thầy còn để ý thấy nhóc đang mặc áo có hình xe Mcqueen.

quay được lúc nhận xét trao giải


Ông bà biết đứa cháu ngây ngô, hyper mà vẽ được giải 1, vui cả mấy ngày. Còn thằng nhỏ thì chưa hiểu lắm, lúc thấy bạn được lên nhận giải thì ở dưới mừng nhảy tưng tưng vỗ tay kêu tên bạn, tới lượt nhóc lên đứng cầm tranh lãnh thưởng thì mặt bí xị, bẽn lẽn, chỉ muốn mau được đem tranh Mcqueen về nhà. 
Kế hoạch của trường là 30/1 làm con đường hội chợ Tết, gian hàng, ẩm thực, để mấy nhóc trình diễn văn nghệ (tập tành hết rồi) và sẽ trưng bày tranh của mấy nhóc đã vẽ, xong rồi gửi lại tranh về cho gia đình, nhưng tiếc là do covid lại bùng lên, trường phải cancel hết lễ hội vào phút chót, và hôm nay bắt đầu cho nghỉ học. 


Mình ngắm lại tranh Mcqueen chở xuân của nhóc, thấy ngộ nghĩnh, thú vị. Mình già rồi nhưng thích tranh quệt ngẫu hứng, cute cute thoải mái kiểu này.  Nếu muốn, mình cũng có thể vẽ lại tranh này trên máy và làm thành animation cho xe chạy, chắc nhóc cũng sẽ thích.

__


Tranh mình vẽ 6, 7 năm rồi mà vẫn có cái
thấy hợp tâm trạng

Với mình bây giờ, cọ màu và mọi thứ vẽ vời lãng mạn đã như một tình bạn cũ, đẹp, nhiều kỉ niệm, nhưng vụt xa, không biết khi nào trở lại. Những biến cố xảy ra đã bẻ ngang nhiều thứ, kể cả bản thân mình. Đôi khi mong có ai có thể mang lại cho mình ấm áp, niềm tin, giúp vực mình dậy, kéo mình ra khỏi những chông chênh, khổ tâm, mắc kẹt, rối bời này, để có thể cảm thấy thật sự hạnh phúc. Nhưng rồi tự biết chẳng ai thật sự muốn hay thật sự có thể giúp mình làm việc đó, ngoài chính bản thân mình. 



Mình cho thằng nhỏ coi hình chụp tranh hồi xưa mình vẽ, hỏi thấy tranh mẹ vẽ  đẹp không, nhóc con trả lời “- Xấu quá trời xấu luôn”. Con nít chắc không biết nói dối. :p
Mình liền đưa hình tranh Mcqueen bữa trước vẽ ra hỏi nhóc có thấy đẹp ko, nhóc liền trả lời ngay : “Dạ đẹp” :))


Thôi không viết quá linh tinh. Tóm lại,

Bức tranh "Chở xuân về nhà" và giải thưởng đầu tiên trong đời của nhóc con là một kỷ niệm vui cho nhóc và cả nhà, và đã như chắp bút tự vẽ tặng cho chính mình một nụ cười giữa những ngày ảm đạm.





"Yesterday - Today - Tomorrow
Each day is as special as you want it to be."

RELATED POSTS


Read Full Post

Blog Contents by Date

TOPICS

...