Sài Gòn không có mùa thu, không có những ngày trời se lạnh, không có lá đỏ lá vàng bay chấp chới, không ôm trong lòng mùa rẻ quạt vàng. Nhưng những mùa rẻ quạt vẫn còn đó lấp lánh trong lòng mình…Blog đã có nhiều entry mình viết về mùa thu, về ginkgo rẻ quạt khi đi giữa mùa thu California. Những bài viết cũ ấy đọc lại mình tự thấy … hay 😆, vì vốn dĩ tự hình ảnh rẻ quạt mùa thu thôi cũng đã là rất đẹp. Tưởng đã từng viết nhiều rồi thì sẽ khó có thể viết thêm được gì nữa về rẻ quạt, thế nhưng nay mình lại viết, lần này là từ nỗi nhớ và ký ức về những mùa rẻ quạt đã qua, ngắm nhìn lại bằng ánh mắt yêu thương, dịu dàng, chiêm nghiệm. Rẻ quạt không chỉ đơn thuần là cảnh vật mà còn là chứng nhân của thời gian, của tình cảm với những gì mình đã từng gắn bó, từng trải qua, từng chia xa… Nơi xa, rẻ quạt vẫn vàng rực quay trở lại vào mỗi năm. Còn mình chưa biết ngày nào mình sẽ còn trở lại cùng mùa rẻ quạt. Nếu một ngày nào đó, mình được gặp lại mùa rẻ quạt, cảm xúc khi ấy chưa rõ sẽ thế nào, nhưng mình biết rằng, sẽ chẳng bao giờ còn là những mùa rẻ quạt giống như xưa…
Nhớ mùa rẻ quạt vàng
Giữa Sài Gòn không se sẽ hương thu,
không óng ánh dáng hình mùa rẻ quạt,
Tôi nhớ về mùa rẻ quạt vàng,
mùa của ngàn lớp quạt bé nhỏ,
dịu dàng như làn sông mềm chảy tràn phố xa
Tựa vào gốc cây mơ màng
Đắm mình trong mùa thu vàng óng ả
Dưới tàng cây rẻ quạt vàng ươm lá,
có những ước mơ lay bay,
có những tiếng cười rộn rã
Nơi mùa thu cũ,
ký ức hoang vàng cùng sắc lá
Ánh mắt em trong veo như ánh nắng đầu ngày,
Gió cuốn tóc em về phía mùa thu
Nghe rẻ quạt rơi
như thể thời gian đang rụng
từng chiếc một
trên vai em
Bao nhiêu mùa rẻ quạt trôi xa
Là bấy nhiêu món quà kỷ niệm
của mùa thu
Em đã từng đi
dưới hàng rẻ quạt vàng
Nay là tôi cùng mùa không rẻ quạt
nhớ những gì chưa kịp viết thành thơ…
Rẻ quạt bây giờ còn rơi trong ký ức,
ở một góc lòng của riêng tôi
về nơi đã từng là mùa thu
từng là nhà,
từng là bình yên,
Rẻ quạt chưa từng hỏi em
vì sao em đi
hay khi nào em trở lại.
Rẻ quạt mỗi mùa vẫn thế,
cởi bỏ lớp áo ngoài bình thản
nhẹ như thể ký ức không vướng nặng lòng ai.
Ta có thể rời xa một nơi,
xa một khoảng trời,
xa cả một thời,
nhưng không thể rời xa mùa ký ức
Những chiếc lá rẻ quạt như những giấc mơ mỏng manh,
đã từng rơi nhẹ
trên cửa kính,
trên mái xe,
trên tóc,
trên vai,
trên tay,
trên một phần tuổi trẻ,
và giờ đây,
vẫn lặng lẽ phủ trong em
lời thì thầm từ những mùa thu không bao giờ trở lại.
như buông rơi những mảnh ký ức vỡ xoay vòng
Rẻ quạt rụng.
Không âm thanh.
Không báo trước.
Nhẹ nhàng như cách một người chia xa.
Không có tôi, ở nơi xa,
chắc thu vẫn đang vàng rực rỡ,
Vẫn mơ màng êm những bước chân qua.
Không có tôi, hẳn thu rồi vẫn thế,
Vẫn vàng tươi, vẫn rạng rỡ như thuở nào.
Thu có biết bao giờ ta sẽ còn gặp lại
Những cánh quạt đã rơi
khi nào mới tìm lại được nhau?
Giờ này nơi xa rẻ quạt bắt đầu vàng,
cũng là khi ký ức trở mình - ký ức về những mùa rẻ quạt …
10/2025
"Yesterday - Today - Tomorrow
Each day is as special as you want it to be."






No comments:
Post a Comment