Những ngày lôm côm nóng bức. Những hôm mưa mây bất chợt. Những đợt nắng cháy hanh hao. Những rào mưa dầm đẫm ướt…
Mùa mưa đang về…
Cuộc sống lúc này chưa gì mà đã bận rộn quá, tấm táp quá, tâm trạng cũng cứ thế mà bộn bề…giống như tiết trời vậy, tất bật chuyện nắng mưa…
Người ta, nhiều lúc thiếu cảm thông, lại hay quen miệng nói đùa : con người “lúc nắng lúc mưa” hay “mưa nắng thất thường”. Mà đúng là, thời tiết và con người, có điểm tương đồng với nhau thật. Cũng như thời tiết đấy, con người chưa bao giờ là một thực thể tĩnh đơn thuần, vì thế mà thú vị. Cũng như thời tiết đấy, con người luôn tự biết, tự muốn, và tự gắng mình ôn hoà: “Khi trời đổ nắng, có mưa về dịu lại. Khi trời đầy mưa, có nắng về sưởi ấm. Bốn mùa, có nắng và có mưa…” (lời bài hát “Hạt nắng hạt mưa” )
Mà cũng vì bận bịu thế, nên dần dà cũng chẳng để tâm gì về chuyện thời tiết hay tháng ngày. Ừ thì : Trời mưa, là…mùa mưa sắp về. Thế thôi. Có gì nữa đâu.
…Biết là trời sang mùa, nhưng lại chẳng còn nghĩ đến hay mảy may khái niệm về một mùa hè. Có vô tâm không, có hờ hững không, trong khi năm nay đã là một trong hai mùa hè cuối cùng của thời “cắp sách”. Hai thì hai thật, nhưng mùa hè năm sau đã không còn là mùa hè sinh viên nữa…
…Biết là trời sang mùa, nhưng lại chẳng còn nghĩ đến hay mảy may khái niệm về một mùa hè. Có vô tâm không, có hờ hững không, trong khi năm nay đã là một trong hai mùa hè cuối cùng của thời “cắp sách”. Hai thì hai thật, nhưng mùa hè năm sau đã không còn là mùa hè sinh viên nữa…
Từ chớm đầu tháng năm, sau kì thi cuối kì, mùa hè đã râm ran đến với mấy em học sinh. Mùa hè hối hả. Mùa hè thúc giục. Tụi nhỏ phấn khởi, ham chơi, cất sách vở và tự quy cho mình cái quyền được …lười biếng. Nghỉ hè mà ^^
Nhận ra ở mình, đúng là đã thay đổi. Thay đổi nhiều. Cũng không còn hằn luyến tiếc như hồi còn năm 1 hay năm 2. Cảm thấy thản nhiên và chẳng mấy đoái hoài. Mùa hè vẫn đến, mùa hè vẫn ở đây, nhưng không còn kì nghỉ hè nữa, mọi thứ đều đã gần kín hết cả. Thế nên cũng chả trách…
Nhưng thi thoảng...có khi là nghe tiếng nhạc từ khu xóm vọng lại, lắm lúc là tối nắm, không ngủ mà lại mơn man : “Trời nhẹ dần lên cao, hồn tôi dường như bóng chim. Chợt nghe hững hờ mùa hạ lướt thướt qua tầm tay…” , lại thấy bừng lên không khí hè rạo rực. Thấy nhớ và quý mùa hè lắm, muốn nắm giữ lấy, dù là một mùa hè không còn là những ngày chỉ để vui chơi…
Thế rồi tràn về, ùa về, biết bao nhiêu là kỉ niệm, bao nhiêu là tình cảm…Tha thiết… Bâng quơ những bài hát, những giai điệu mùa hè dạo trước mình hay hát, khi bé thường hay nghe. Vẫn những ca từ đó, giai điệu đó, hình ảnh đó, hồn nhiên đó, trong trẻo và tươi vui: “Tu hú kêu, tu hú kêu, hoa gạo nở, hoa phượng đỏ…Tung cánh chim bay khắp nơi, mùa quả chín vào mùa thi, tình bạn trong sáng dưới mái trường…Ve ve ve, hè về. Vui vui vui, hè về…Cây xanh xanh rợp bóng ven đường, hương sen thơm toả ngát muôn nhà…”
Nghe lòng réo rắt:
“Trời hồng hồng, nắng trong trong, kìa ngàn tia nắng ngoài song. Đàn nhịp nhàng hát vang vang…”
“Hè về hè về lá la là lá la la…Hè về hè về lá la là la la là..."
Mấy bài hát thiếu nhi vẫn hay đánh thức dậy rất nhiều, rất nhiều ký ức…Không kể ở đây kẻo lại lan tràn ra hết cả…
3 bài hát trên đã làm quen với mỗi người từ những ngày còn nhỏ - những nhịp điệu thật rộn rã, lời lẽ trong sáng, và dễ thương. Có lẽ cũng vì vậy mà những giai điệu đó càng khơi gợi nhiều kỉ niệm, niềm vui và nỗi nhớ ở những ai đã đi qua lứa tuổi hồn nhiên...
Bởi vậy mà có "Vào hạ" . "Vào hạ" của một nỗi lòng khác, một góc nhìn khác – mùa hạ của những người đã "lớn". Chỉ mỗi câu mở đầu : "Chợt nghe hững hờ mùa hạ lướt thướt qua tầm tay…” đã nói hộ bao tâm trạng rồi. Nhưng không vì thế mà nhạc bài này kém rộn rã, ngược lại lại đầy sức trẻ, và rất tích cực. Hồi lớp 6, được một đứa bạn chép cho lời bài này. Hát vì thích cái nhạc tươi vui, dễ nhớ, lời bài hát đẹp, và không có ca từ "người lớn phức tạp". Còn bây giờ, lớn rồi, nghe lại, mới hiểu được thêm cái ý, cái tình của nhạc sĩ, có những nỗi niềm mà ngày còn bé chưa biết đến…về cuộc sống, về con người... Cảm thấy đồng cảm và được sẻ chia.
Hihi, trước giờ, vốn không có năng khiếu thuộc lời bài hát, bây giờ chép lại từ trí nhớ, không biết có chính xác hết không, mà chắc cũng đúng khoảng nhiều chục phần trăm Chép lại một lần để lắng nghe thêm một lần, bộc bạch thêm một lần, chia sẻ thêm một lần, và cảm thấy yêu thương mùa hè, yêu thương con người, yêu thương cuộc sống thêm nhiều nhiều nhiều lần nữa:
" …Kìa vần mây lang thang, tìm bạn đời không dối gian, để cùng nhỏ to câu chuyện nắng mưa trần gian. Mây rong chơi phiêu lãng cuối trời. Đời bọt bèo phù du kiếp người. Dù qua bao nhiêu đắng cay vẫn cười, vì đời còn mùa hạ tươi vui, và lòng còn nhiều điều muốn nói : Hãy thắp sáng tâm hồn, cháy lên trong tim mọi người những yêu thương trong cuộc đời…Mùa hạ ơi, tình phơi phới. Bạn ơi xin hãy vứt hết nỗi buồn, xoá tan đi bao đêm trường, bước ung dung trong cuộc đời. Hạ ơi !" ^^
…
Hôm nọ đi học (đi thi chính xác hơn) ngang qua một cái cầu…Gió mát lồng lộng. Ngó nhìn dòng nước sóng gợn lăn tăn, có những chỗ nước đục nước dơ, nhưng ở khoảng sông xa rộng thì thoáng và nước sạch trong hơn. Lục bình mơ màng như vừa trôi vừa ngủ, khóm thì lình phình, khóm thì ngẩn ngơ, khóm thì thanh thản neo đậu ở góc bờ trưa khuất nắng. Nhìn ra xa xa, từ chỗ những lùm cây ven bờ xanh mướt um tùm, có một tán phượng lặng lẽ soi mình ra dòng nước, hoa nở đỏ rực, cháy lửa mùa hè…
Hè về, hè về !
_______________
* ảnh minh hoạ: hoa phượng và hoa gạo (st)
No comments:
Post a Comment