Không muốn viết entry buồn. Không muốn người khác thấy mình sướt mướt. Nhưng tại sao lại viết rồi đấy? Vì lại muốn nhắn gửi, nhắn gửi một điều quan trọng với bản thân, với mọi người, một điều ai cũng biết, nhưng lại dễ quên...Lúc này, không có tâm trạng để viết, và không kể, nhưng nhớ, nhớ từng việc, từng việc đã diễn ra, những hình ảnh về mày…
Một ngày tưởng vẫn như mọi ngày, trời cũng chẳng mưa, nhưng lại trở thành đau buồn và ẩm ướt.
Gần chục năm ròng gắn bó. Đến trưa nay, sao bao nhiêu lâu rồi, sao bao nhiêu lâu vô tình và thờ ơ rồi, tao mới lại vuốt ve mày, cho mày miếng xúc xích nhỏ xem mày có chịu ăn không, thấy mày đứng dậy, nhìn vào mắt mày, tao cứ ngỡ mày không sao. Tối nay, năm lần bảy lượt, tao vẫn tin, vẫn mong, vẫn đinh ninh là rồi mày sẽ sớm hồi phục. Lần thứ hai ẵm mày về, thấy mày khá hơn lần đầu, nghĩ là mày đã qua khỏi, để mày xuống, thấy mày không nằm, mà bỗng dưng chồm lên, đứng phắt dậy, đi thẳng ra ngồi nhìn trời và hóng gió, cứ như bình thường, rồi lững đững xuống sân, dù là chập choạng, nhưng tao nghĩ là mày đang có dấu hiệu phục hồi, mẹ cũng nghĩ vậy, nghĩ mày sẽ lại khỏe, sẽ lại bình thường…tao quay đi, đinh ninh là xuống sẽ thấy mày khỏe lại…Thật không ngờ!... Tao từng nghĩ tới, và sợ đến ngày hôm nay, nhưng không ngờ lại sớm như vậy. Mày đã già rồi. Mày sẽ đầu thai sống một cuộc đời tốt hơn. Mẹ nói với mày, mẹ an ủi tao, mẹ an ủi mình. Tao cũng tin là vậy, đầu thai kiếp khác và không làm kiếp chó nữa, sống cuộc sống sung sướng hơn nhe Bim. Nhà mình ai cũng thương mày hết, không ai quên mày đâu.
Mới đó đã gần chục năm trời.
Một lần nữa, quy luật sống khắc nghiệt lại dạy dỗ và nhắc nhở con người hãy luôn biếtquan tâm, quý trọng và yêu thương những gì mình đang có
No comments:
Post a Comment