Sunday, September 26, 2010

Đã sống, hãy sống cho tình yêu


“Sao chị Ti hốc hác xanh xao dữ vậy. Ai làm chị Ti ra nông nỗi này…”. >_<  
Công nhận có mấy đứa quan tâm tới mình thấy cũng vui :P  Tụi này nói hơi quá, nhưng dạo này công nhận 2 con mắt mình vừa hết đỏ thì chuyển sang đen thui như 2 cục than >_<. Rồi sắp tới còn phải đi dạy trên trường liên tục từ 6h sáng tới 9h tối nữa ko biết lúc đó mắt mình sẽ hóa thành màu gì, mà nói chi xa, tuần sau chứ đâu :”>.

Trở lại chiều nay. Mớ việc sắp tới làm mình hơi nhức đầu. Song, ngồi nghe tụi nó 8 vụ mấy ông thầy bà cô trên trường thấy tếu thật, nhớ hồi đi học cấp 2 và nhất là cấp 3 của mình ghê . Bao nhiêu “điểm đặc biệt” của thầy cô trên trường được tụi nhỏ đem ra phanh phui + mua vui :D xôm tụ. Nào là ông thầy này tay lật sách giống pêđê (bé Ngân vừa nói vừa nhại lại tại chỗ để minh họa :D), nào là cô giáo kia hay mặc đồ tông xuỵt tông: áo màu, quần trắng + 2 cái vòng cũng 1 cái cùng màu áo, một cái cùng màu quần, bông tai thì may mắn không phải 2 màu 2 bên v.v. và v.v.  Nghe tụi nó kể cười không chịu được. Rồi thì là núi bài kiểm tra, môn này môn nọ. Ghê thật, xém tí mình quên mất, hồi xưa mình cũng một thời trải qua thi cử kiểm tra liên tục, vất vả hơn bây giờ nhiều, bởi vậy, bây giờ chả cực là bao so với ngày xưa, không có gì phải ca thán ^^. Mà công nhận không gì vui bằng thời đi học. Nghĩ tới là thấy đầu óc lại vui tươi, trong sáng.
Nghe kể thấy thầy cô của tụi nó thiệt có nhiều dấu hiệu nhận biết :D, còn mình thì chả biết có điểm gì đặc biệt để tụi nó nhại nhỉ? :P

Luối đuối sau 2 ca dạy, thế mà tối này, trong tình trạng sức cùng lực kiệt, vẫn ráng phóng qua chở Phương Thanh đi mua đồ. Chạy lòng vòng từ Gò Vấp ra Tân Bình, quanh co chui vô nhà PT, sau vòng ra lại hết CMT8, xuống hết nguyên con đường Nguyễn Trãi Q1 tới Q5, cập xe hết tiệm này tới tiệm kia, từ lề trái tới lề phải :D xong hết thảy mới vòng qua quận 3, quận 10 và hành trình quay về. Hơ, mình cũng khâm phục sức dẻo dai bền bĩ của mình :D, thử hỏi, có thằng bạn trai nào dám chịu khó chở bạn gái đi shopping mà vẫn tươi cười như mình chở PT đi hôm nay ko =)) . Hôm nay mình không mua gì, và thật ra mình không hề có ý định mua quần áo gì (cũng chả tốt lành gì đâu, chẳng qua là hết tiền rồi :< ), nhưng cũng ráng đi với PT cho bạn mình vui và để gặp nó, chứ tuần sau nó về lại rồi.

Và thế là lại chạy ngang qua con đường Nguyễn Trãi, ngang qua quán cơm, ngang qua tiệm chè Thái, rồi đi lạc loanh quanh mới về khu đường nhà P.Thanh… Chạy xe, đầu óc trống rỗng nhưng lòng thì càng thấy nhớ những ngày “hè thu” ngắn ngủi vừa qua, mình và N gặp lại nhau - những ngày như 1 cơn mơ vì nó chắp nối, gợi nhớ và kết tạo thêm quá nhiều kỉ niệm, kì lạ và mơ hồ, những ngày đủ mọi hương vị - nụ cười và nước mắt , cay đắng và ngọt ngào - không muốn nhận ra rằng cái nào nhiều hơn cái nào... Mình chỉ thấy mình vẫn mỉm cười mỗi khi nhớ đến những lúc gặp nhau
... Nhớ cái hôm chờ pizza thật bất ngờ khi nghe “Reste encore” và “chiếc khăn gió ấm” , nhớ cái màn ăn loàm ngoàm vội vàng với tỉ lệ đầy chênh lệch  4 miếng  vs 2 miếng , hết phim tối ra trời mưa gió tưởng làm gì, lại quyết định đi ăn chè Thái, rồi 2 người “làm thiệt” : ghé qua nhà PT lúc 10h đêm, rồi tưởng về, ai dè lại chui vô đấy đánh bài =)) Đến lúc về, đường vắng lạnh và trời vẫn còn mưa lâm thâm…
Nhưng mình không muốn nghĩ nhiều. Bao giờ chẳng thế, những kỉ niệm lúc nào cũng dễ sống dậy hơn, và dễ sống lâu hơn trong lòng người ở lại... Nhưng, mình là 'bạn'.

Cuộc sống thay đổi và con người thay đổi (...) Và khi con người đã thay đổi, hãy mở lòng để họ đến với cuộc sống mới mà họ ước mong... <-- Từ gần 1 năm trước mày đã nghĩ và viết được như vậy rồi còn gì. Và sự thật là thế còn gì. Thế thì còn gì để mày suy nghĩ nữa đâu Thy.

______

Hồi tháng trước, có bữa lên lớp giờ writing, trong một phần bài học về so sánh, sách có câu ví dụ mẫu là “My love is like a rose. ^^ Mình hỏi các em nghĩ gì về hình ảnh so sánh này và yêu cầu lớp nghĩ thêm những hình ảnh so sánh khác cho “My love is…”
Có em nói: "My love is like a … cooker" :)) Hình ảnh này hơi bị…lạ thiệt :P , mình hỏi và em cũng giải thích rất nhiều lí do: các yếu tố môi trường , củi lửa này nọ v.v


Riêng mình, ngày hôm đó là ngày trong khoảng thời gian gặp lại nhau, những ngày nhiều yêu thương, nhiều nước mắt, nhiều cố gắng và chẳng mấy dễ dàng đối với một đứa như mình. Tự dưng lúc đó, mình cũng muốn tham gia vào trò viết tiếp câu này như một sự chia sẻ :) và mình nghĩ đến : My love is like a mirror...
 

Thế là, mình hỏi lớp nghĩ gì về sự so sánh này, so sánh như vậy có hợp lí không, tại sao lại “like a mirror”…

Một em bảo, love is like a mirror because it’s fragile. A, đúng rồi. Và thật ra, ngay lúc đó mình mới sực nhớ tới điều này ^^, vì ban đầu, mình định nói một điều khác cơ. Đã có rất nhiều người so sánh tình yêu và tấm gương, hay chính xác hơn là glass vì nó rất dễ vỡ… 
Và khi đó mình mới nhớ rằng, ừ, My love is fragile……. tình cảm của mình cũng vậy thôi... Mình thường quen lo giữ gìn và nghĩ đến tình cảm của người đó dành cho mình ra sao, mà quên mất rằng, chính tình cảm của mình dành cho họ, dù sâu đậm thế nào, cũng là tình cảm, và cũng rất mong manh, nhất là khi nó không được nhiều níu giữ…
...

Và rồi có em lí lắc hơn bảo, Love is like a mirror because it’s important ^^, … because you need it everyday…=)), haha thật dễ thương! và quá đúng :D Ai chả cần soi gương nhỉ (dù đã có một thời gian, mình chán soi gương (thật 100% :D – h đã bình thường lại :D ) Nếu không có gương, con người ta vẫn sống được, nhưng có thể là sống mò mẫm, mơ hồ? Và không thể phủ nhận rằng, nếu có gương thì mọi thứ sẽ trở nên rõ ràng, sáng sủa, và dễ dàng hơn…

Hay, có em phát biểu ý rằng, love is like a mirror because it reflects who you are… Hi, lúc này, các em đang dần đi đến cái hướng mà mình nghĩ...

Tình yêu giúp người ta nhận ra nhiều thứ lắm, trong đó có cả chính bản thân mình, rằng mình tốt xấu ra sao… Mình nghĩ rằng


Our love is a mirror. It helps us to fix ourselves – our selfish selves…

...

 Nhưng, chỉ có tình yêu chân chính mới làm được điều này.  


...



Cũng vui, gần đây mình mới nhớ rằng, hồi xưa trong cái thiệp Valentine đầu tiên bằng tiếng Anh (tất nhiên vì có lí do =))) :P, có người đã viết một câu rất văn chương bắt đầu bằng : My love for you is like…  Hi, mình không ghi ra ở đây vì mình muốn giữ những lời đó cho riêng mình, còn người ghi nó có nhớ không thì ko chắc :D Thật ra, lúc mới đọc nó mình nghe là đã thấy xạo xạo :P, nhất là lúc bấy giờ đã có gì sâu sắc đâu mà love với hứa hẹn =)), nhưng phải công nhận cách so sánh đó hay (ko biết chôm ở đâu :D), và đó là một kỉ niệm mà mình lưu giữ mãi ^^

True love is a magic mirror. Fragile as it may seem, it never shatters.

And true love never runs away.

Mình nghĩ vậy.

...


Và ngay lúc này, nếu tỉnh táo, bình tâm mà nhìn nhận, mình thấy, tình yêu cũng như 1 tấm gương, còn là vì, nó là một sự phản hồi. Cũng như cuộc đời này, tình yêu là quá trình cho và nhận - cause and effect. Tình cảm hiện giờ của mình vốn dĩ nhiều như vậy là kết quả, là phản hồi sau khi nhận được những tình cảm nồng nàn, của tinh thần "muốn là làm được" trước kia.
Tình cảm hiện giờ của mình vốn dĩ sâu nặng như vậy là phản hồi của những tháng năm dài hai người đã cùng chia sẻ ngọt bùi, chung tay vun đắp trong quá khứ … Nhìn như thế và thấy, rồi thực tại sẽ dẫn đến tương lai… Mà thực tại thì...Suốt thời gian qua, dù chuyện gì xảy ra, mặc cho những đắng cay, đau khổ, hay ngậm ngùi, cuối cùng, mình vẫn luôn cố giữ cho mình một lòng tin, vẫn tin yêu, vẫn một lòng, học mạnh mẽ, học cảm thông, học bao dung… Nhưng nếu ngẫm theo quy luật cause and effect đó, có lẽ là rồi cũng tới ngày, tình cảm của mình vơi đi, tương xứng theo những gì bây giờ mình nhận được, và tình cảm của mình sẽ chẳng còn được nguyên vẹn như lúc này... 

Tình yêu chân thật khó tìm và vô cùng quý giá, ai cũng biết, nhưng dường như con người ta lại hay ngại giữ gìn, dễ nản lòng và rất dễ hay quên …


Khép lại entry này bằng 2 cái quotes. Ráng gom hết vô 1 entry vì mình sẽ hạn chế không viết nhiều về đề tài tình cảm nữa.

 
           “I love you not only for what you have made of yourself, but for what you are making of me.” (Roy Croft)  <-- bữa trước search hình mấy cái hoa gặp được câu này  :P        
      
          “When something is worth doing, do with all your heart” (Buddha) <-- 1 of my favorite quotes ;)

 Mình chọn cách sống hết lòng và yêu thương. Mình sẽ không bao giờ phải hối tiếc.



Photobucket



_______

(*) Title entry là câu mình thích nhất trong lời Việt của bài hát Tonight’s so cold. Bài này trong chùm những bài hát TCP-Lưu Bích lâu rồi nhưng vẫn hay...


http://nhacso.net/nghe-nhac/dem-nay-em-thay-co-don.Wl1TVUJY.html

http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Tonight-s-so-cold-Gina-G.IWZCFFFD.html

Đã sống, hãy sống cho tình yêu






Read Full Post

Monday, September 13, 2010

I'm back!

Sep 2010

Thật ra mình viết entry này cũng không cần ai hiểu lắm
Với lại khả năng diễn đạt của mình không tốt mấy, được khoảng 50% là nhiều :)

Lâu rồi mới viết blog lại. Mình không blog, thường vì những lí do sau:
 - mình không thấy đủ thanh thản và điềm tĩnh
 - mình có chuyện nhưng không thể tâm sự, hoặc không muốn than vãn, kể lể hay ra vẻ khổ sở
 - mình không đủ khả năng diễn đạt những thứ cuốn quấn chồng chất lên nhau
 - mình không thể và không muốn chuốc thêm công việc là ghi chép hay giải thích lại những gì đã diễn ra, những gì mình đang làm, đang cảm thấy, đang trải qua, đang tiếp nhận…
 - mình không muốn nhận được cmt hay phán xét của người khác khi họ không hiểu rõ và đầy đủ tình cảnh của mình
 - mình không muốn đào sâu thêm vào những suy nghĩ, việc làm, hay cảm xúc làm mình mềm yếu và đau khổ .- mình có lý tưởng riêng, suy nghĩ riêng, cách thức riêng
 - mình hiểu và cảm thấy tự hào về những gì mình làm hay đúc rút được điều gì đó mà không muốn rêu rao, ba hoa
 - mình cảm nhận nhiều yêu thương, những niềm hạnh phúc riêng tư…
 v.v.
Có hàng tá lí do để mình không blog.
Nhưng còn hôm nay mình blog lại, tất nhiên là mình đã vượt qua được một số chuyện, thoát khỏi phần nào những vô minh và đã lại đủ tự tin, đủ độc lập, đủ tỉnh táo, đủ biết mình cần làm gì, sống như thế nào. Mình đã xác định lại thái độ tích cực, chủ động, tình cảm đi đôi với lý trí để không phải là một đứa khổ sở, yếu đuối, trầm mặc, thiếu bản lĩnh cứ mãi lần mò, bấu víu, lặn ngụp mù quáng trong một mớ bòng bong.
Tình thương có một sức mạnh đáng kinh ngạc, và mình tự hào vì mình là một người biết yêu thương, giàu yêu thương, vì yêu thương. Nhưng tình thương cũng rất quý giá, mong manh, hãy biết điều tiết nó, đừng để nó thừa thãi, hãy dành nó cho người thật sự cần, biết quý trọng và yêu thương nó. Hãy dừng làm khổ bản thân. Mình không phải là một con nhím tội nghiệp chỉ biết xù lông. Càng không phải là tấm thảm thiệt thòi ủ rũ nằm một chỗ. Càng không phải là một chiếc dép vô dụng khi chỉ có 1 mình. Càng không phải là một dòng nước chỉ lo đổ mãi vào cái cốc không có đáy. Con người sống cần biết giá trị cuộc sống của mình, biết giá trị của người khác, và cũng cần biết giá trị của mình là gì, ở đâu.
Mình đang học cách cư xử, yêu thương sao cho phù hợp.
Mình thừa nhận gần đây mình dễ xúc động, dễ bị cuốn trôi. Nhiều người ko rõ cũng có nhiều ấn tượng không hay về mình, đôi khi hơi oan uổng. Nhưng mình chỉ cần biết sắp tới mình làm gì. Và mình sống vì những ai. Vì điều gì. Như thế nào. Mình có chính kiến của riêng mình.
Bây giờ, dù khó khăn hay thế nào nhất định cũng bình tĩnh đối mặt và sống. Mình không kêu ca hay cầu cạnh người khác. Cũng không thật cần họ biết mình làm gì. Những ai thật tình thật lòng với mình thì mình vô cùng trân trọng.
Nhìn lại thấy mình như vừa ở trong một vòng xoáy đi ra. Đã ở trong đó để hiểu mùi vị của cuộc đời. Đã nức nở ở trong đó để biết cảm thông và bao dung. Đã trăn trở ở trong đó đủ lâu để biết mình dở cái gì, thiếu sót cái gì, tốt đẹp cái gì, đáng quý ở cái gì. Và hôm nay, mình không nói là mình đã đủ tích cực, khôn ngoan, thông suốt nhưng có lẽ mình đã đang tìm lại chính mình và xác định lại cuộc sống của mình.

Và những hôm rồi vào bệnh viện, cái cảm giác ngồi hàng giờ ngoài phòng khám, nhìn những người xa lạ tứ xứ xung quanh, nghe họ tâm sự, nghe họ kể chuyện, nói chuyện với họ, những người đủ mọi tầng lớp, tuổi tác…Rồi cái cảm giác chờ kết quả, chờ gọi tên, cái cảm giác trưa nắng và những ai hết lòng quan tâm và thật sự lo lắng cho mình, cái niềm vui điện thoại báo tin… Cuộc đời thăng trầm con người mới biết cái gì và ai với họ quý nhất.

Mỗi sáng thức dậy mình phải dành chút thời gian để định hình, nhưng không sao.
Trưa nay ngồi trên ghế mây, nhìn con chó nhà mình, nó có vẻ ngơ ngơ ngáo ngáo thật. Mình sực nhớ ra nó cũng đã chục tuổi rồi.
Thời gian coi vậy mà nhanh lắm...
Tuổi trẻ? Thế nào là không lãng phí tuổi trẻ?
Tuổi trẻ với người khác có thể là buông theo hoàn cảnh hay chạy theo các mối quan hệ yêu đương bạn trai bạn gái, so đo, đố kỵ, tìm kiếm danh vọng, tiền tài, cũng có thể là tận dụng trí tuệ, nhan sắc, học hỏi, trải nghiệm, giúp đỡ mọi người, lo cho gia đình, đi đó đi đây...
Mỗi người mỗi lý tưởng. Có thể là ích kỷ, có thể là sốc nổi, có thể là tốt đẹp
Cũng không khác nhiều người, tuổi trẻ ư? , mình mong có được một gia đình với người mình yêu thương, có tiền cho cuộc sống dễ chịu, có danh giá để có cái tự hào, có dư dả để giúp đỡ người khác...  Mình rất trân trọng tình yêu, mình cần người mình yêu thương và yêu thương mình, nhưng điều đó không có nghĩa là cuộc đời này không có con trai thì mình không sống được. Nhiều lúc dường như mình đã yêu trong vô vọng, bất chấp, có lúc mình thấy mình nhu nhược, ngốc nghếch, nhưng mình chẳng có gì hối tiếc vì với mình, đó là thứ tình yêu sâu đậm, hết lòng, tinh khiết và trong sáng nhất. Mình không phải là đứa con gái tốt đẹp nhất, giỏi giang nhất, ngọt ngào nhất, khôn khéo nhất, nhưng có những thứ quý giá mình biết chỉ có mỗi mình mới có mà thôi. Và tình cảm của mình là một thứ quý giá mà không dễ dàng tìm lại được. Mình không thể nhẫn tâm nhìn nó chết đi. Mình không đang tâm, và cũng ko thể tự tay bóp chết nó. Mình không muốn như vậy. Nhưng cũng đừng quên, tình yêu chỉ hạnh phúc khi nó là tình cảm hai chiều. Quan niệm trước khi bước vào mối quan hệ của mình là gì? Bây giờ mình đã trở lại được với quan niệm đó, nhưng đồng thời, bây giờ mình đã biết thế nào là thật sự yêu thương và là một người yêu tốt hơn. Mình hài lòng vì điều này.
Đối với mình, trước hết, tuổi trẻ là một trong những quãng đời hạnh phúc mà mình được sống có cha có mẹ. Là quãng đời mình gặp thử thách, vấp ngã, nhưng mình được học cách đứng lên. Mình vẫn chẳng đã đi đâu xa, mình cũng chẳng đã trải nghiệm nhiều, mình cũng chẳng phải một người đã làm được gì hay ho. Cuộc sống của mình khá đơn giản. Nhưng đôi khi, mình chẳng muốn làm gì phức tạp, mình chỉ muốn một cuộc sống bình yên, hiền hòa. Mình được làm điều có ích cho bản thân, cho gia đình và cho người khác, không làm hại ai, không sa đọa, buông thả, ngày một cải thiện bản thân ... , đó là hạnh phúc rồi. Tuổi trẻ là một quãng đời để học, để sống, để trưởng thành. Mình chẳng bao giờ lãng phí tuổi trẻ của mình.
Sau bao nhiêu chuyện, mình cảm thấy mình vẫn may mắn lắm. Mình biết mình may mắn và được chở che. Mình biết ơn cuộc đời.

Mình biết những thiếu sót của mình.
Mình hiểu, thông cảm, và tha thứ cho bản thân mình.
Mình hiểu, thông cảm, và tha thứ cho người khác.
Mình biết mình khắc phục được những thiếu sót của mình. Và mình đang khắc phục.
Mình biết những ai thật sự yêu thương mình. Mình vô cùng biết ơn.
Mình muốn sống tình cảm nhưng mạnh mẽ.
Mình biết giá trị của mình. 
Mình đã lớn hơn mình của ngày hôm qua.

Thật ra mình viết entry này cũng không cần ai hiểu lắm
Với lại khả năng diễn đạt của mình không tốt mấy, được khoảng 50% là nhiều :)



Read Full Post

Wednesday, September 1, 2010

Some pics - August + September 2010




Dạo này nhiều chuyện xảy đến. Nhiều nước mắt. Nhiều cảm xúc. Nhiều yêu thương. Mình không blog. Cũng không có hình gì mới.
Learning by living.
Up vài tấm ảnh hồi 1, 2 tháng trước coi như để blog đỡ bị bỏ hoang ^^



Read Full Post

Blog Contents by Date

TOPICS

...