Wednesday, May 28, 2008

Entry for May 27, 2008 : Nhà mình không quên mày đâu Bim.

Không muốn viết entry buồn. Không muốn người khác thấy mình sướt mướt. Nhưng tại sao lại viết rồi đấy? Vì lại muốn nhắn gửi, nhắn gửi một điều quan trọng với bản thân, với mọi người, một điều ai cũng biết, nhưng lại dễ quên...
Lúc này, không có tâm trạng để viết, và không kể, nhưng nhớ, nhớ từng việc, từng việc đã diễn ra, những hình ảnh về mày…

Một ngày tưởng vẫn như mọi ngày, trời cũng chẳng mưa, nhưng lại trở thành đau buồn và ẩm ướt.

Gần chục năm ròng gắn bó. Đến trưa nay, sao bao nhiêu lâu rồi, sao bao nhiêu lâu vô tình và thờ ơ rồi, tao mới lại vuốt ve mày, cho mày miếng xúc xích nhỏ xem mày có chịu ăn không, thấy mày đứng dậy, nhìn vào mắt mày, tao cứ ngỡ mày không sao. Tối nay, năm lần bảy lượt, tao vẫn tin, vẫn mong, vẫn đinh ninh là rồi mày sẽ sớm hồi phục. Lần thứ hai ẵm mày về, thấy mày khá hơn lần đầu, nghĩ là mày đã qua khỏi, để mày xuống, thấy mày không nằm, mà bỗng dưng chồm lên, đứng phắt dậy, đi thẳng ra ngồi nhìn trời và hóng gió, cứ như bình thường, rồi lững đững xuống sân, dù là chập choạng, nhưng tao nghĩ là mày đang có dấu hiệu phục hồi, mẹ cũng nghĩ vậy, nghĩ mày sẽ lại khỏe, sẽ lại bình thường…tao quay đi, đinh ninh là xuống sẽ thấy mày khỏe lại…Thật không ngờ!... Tao từng nghĩ tới, và sợ đến ngày hôm nay, nhưng không ngờ lại sớm như vậy. Mày đã già rồi. Mày sẽ đầu thai sống một cuộc đời tốt hơn. Mẹ nói với mày, mẹ an ủi tao, mẹ an ủi mình. Tao cũng tin là vậy, đầu thai kiếp khác và không làm kiếp chó nữa, sống cuộc sống sung sướng hơn nhe Bim. Nhà mình ai cũng thương mày hết, không ai quên mày đâu.
Mới đó đã gần chục năm trời.

Một lần nữa, quy luật sống khắc nghiệt lại dạy dỗ và nhắc nhở con người hãy luôn biếtquan tâm, quý trọng và yêu thương những gì mình đang có

Read Full Post

Friday, May 23, 2008

Hè về Hè về!




Những ngày lôm côm nóng bức. Những hôm mưa mây bất chợt. Những đợt nắng cháy hanh hao. Những rào mưa dầm đẫm ướt…

Mùa mưa đang về…

Cuộc sống lúc này chưa gì mà đã bận rộn quá, tấm táp quá, tâm trạng cũng cứ thế mà bộn bề…giống như tiết trời vậy, tất bật chuyện nắng mưa…
Người ta, nhiều lúc thiếu cảm thông, lại hay quen miệng nói đùa : con người “lúc nắng lúc mưa” hay “mưa nắng thất thường”. Mà đúng là, thời tiết và con người, có điểm tương đồng với nhau thật. Cũng như thời tiết đấy, con người chưa bao giờ là một thực thể tĩnh đơn thuần, vì thế mà thú vị. Cũng như thời tiết đấy, con người luôn tự biết, tự muốn, và tự gắng mình ôn hoà: “Khi trời đổ nắng, có mưa về dịu lại. Khi trời đầy mưa, có nắng về sưởi ấm. Bốn mùa, có nắng và có mưa…” (lời bài hát “Hạt nắng hạt mưa” )
Mà cũng vì bận bịu thế, nên dần dà cũng chẳng để tâm gì về chuyện thời tiết hay tháng ngày. Ừ thì : Trời mưa, là…mùa mưa sắp về. Thế thôi. Có gì nữa đâu.
…Biết là trời sang mùa, nhưng lại chẳng còn nghĩ đến hay mảy may khái niệm về một mùa hè. Có vô tâm không, có hờ hững không, trong khi năm nay đã là một trong hai mùa hè cuối cùng của thời “cắp sách”. Hai thì hai thật, nhưng mùa hè năm sau đã không còn là mùa hè sinh viên nữa…

Từ chớm đầu tháng năm, sau kì thi cuối kì, mùa hè đã râm ran đến với mấy em học sinh. Mùa hè hối hả. Mùa hè thúc giục. Tụi nhỏ phấn khởi, ham chơi, cất sách vở và tự quy cho mình cái quyền được …lười biếng. Nghỉ hè mà ^^

Nhận ra ở mình, đúng là đã thay đổi. Thay đổi nhiều. Cũng không còn hằn luyến tiếc như hồi còn năm 1 hay năm 2. Cảm thấy thản nhiên và chẳng mấy đoái hoài. Mùa hè vẫn đến, mùa hè vẫn ở đây, nhưng không còn kì nghỉ hè nữa, mọi thứ đều đã gần kín hết cả. Thế nên cũng chả trách…

Nhưng thi thoảng...có khi là nghe tiếng nhạc từ khu xóm vọng lại, lắm lúc là tối nắm, không ngủ mà lại mơn man : “Trời nhẹ dần lên cao, hồn tôi dường như bóng chim. Chợt nghe hững hờ mùa hạ lướt thướt qua tầm tay…” , lại thấy bừng lên không khí hè rạo rực. Thấy nhớ và quý mùa hè lắm, muốn nắm giữ lấy, dù là một mùa hè không còn là những ngày chỉ để vui chơi…

Thế rồi tràn về, ùa về, biết bao nhiêu là kỉ niệm, bao nhiêu là tình cảm…Tha thiết… Bâng quơ những bài hát, những giai điệu mùa hè dạo trước mình hay hát, khi bé thường hay nghe. Vẫn những ca từ đó, giai điệu đó, hình ảnh đó, hồn nhiên đó, trong trẻo và tươi vui: “Tu hú kêu, tu hú kêu, hoa gạo nở, hoa phượng đỏ…Tung cánh chim bay khắp nơi, mùa quả chín vào mùa thi, tình bạn trong sáng dưới mái trường…Ve ve ve, hè về. Vui vui vui, hè về…Cây xanh xanh rợp bóng ven đường, hương sen thơm toả ngát muôn nhà…”
Nghe lòng réo rắt:
“Trời hồng hồng, nắng trong trong, kìa ngàn tia nắng ngoài song. Đàn nhịp nhàng hát vang vang…”
“Hè về hè về lá la là lá la la…Hè về hè về lá la là la la là..."
Mấy bài hát thiếu nhi vẫn hay đánh thức dậy rất nhiều, rất nhiều ký ức…Không kể ở đây kẻo lại lan tràn ra hết cả…

3 bài hát trên đã làm quen với mỗi người từ những ngày còn nhỏ - những nhịp điệu thật rộn rã, lời lẽ trong sáng, và dễ thương. Có lẽ cũng vì vậy mà những giai điệu đó càng khơi gợi nhiều kỉ niệm, niềm vui và nỗi nhớ ở những ai đã đi qua lứa tuổi hồn nhiên...

Bởi vậy mà có "Vào hạ" . "Vào hạ" của một nỗi lòng khác, một góc nhìn khác – mùa hạ của những người đã "lớn". Chỉ mỗi câu mở đầu : "Chợt nghe hững hờ mùa hạ lướt thướt qua tầm tay…” đã nói hộ bao tâm trạng rồi. Nhưng không vì thế mà nhạc bài này kém rộn rã, ngược lại lại đầy sức trẻ, và rất tích cực. Hồi lớp 6, được một đứa bạn chép cho lời bài này. Hát vì thích cái nhạc tươi vui, dễ nhớ, lời bài hát đẹp, và không có ca từ "người lớn phức tạp". Còn bây giờ, lớn rồi, nghe lại, mới hiểu được thêm cái ý, cái tình của nhạc sĩ, có những nỗi niềm mà ngày còn bé chưa biết đến…về cuộc sống, về con người... Cảm thấy đồng cảm và được sẻ chia.

Hihi, trước giờ, vốn không có năng khiếu thuộc lời bài hát, bây giờ chép lại từ trí nhớ, không biết có chính xác hết không, mà chắc cũng đúng khoảng nhiều chục phần trăm Chép lại một lần để lắng nghe thêm một lần, bộc bạch thêm một lần, chia sẻ thêm một lần, và cảm thấy yêu thương mùa hè, yêu thương con người, yêu thương cuộc sống thêm nhiều nhiều nhiều lần nữa:
" …Kìa vần mây lang thang, tìm bạn đời không dối gian, để cùng nhỏ to câu chuyện nắng mưa trần gian. Mây rong chơi phiêu lãng cuối trời. Đời bọt bèo phù du kiếp người. Dù qua bao nhiêu đắng cay vẫn cười, vì đời còn mùa hạ tươi vui, và lòng còn nhiều điều muốn nói : Hãy thắp sáng tâm hồn, cháy lên trong tim mọi người những yêu thương trong cuộc đời…Mùa hạ ơi, tình phơi phới. Bạn ơi xin hãy vứt hết nỗi buồn, xoá tan đi bao đêm trường, bước ung dung trong cuộc đời. Hạ ơi !" ^^
Hôm nọ đi học (đi thi chính xác hơn) ngang qua một cái cầu…Gió mát lồng lộng. Ngó nhìn dòng nước sóng gợn lăn tăn, có những chỗ nước đục nước dơ, nhưng ở khoảng sông xa rộng thì thoáng và nước sạch trong hơn. Lục bình mơ màng như vừa trôi vừa ngủ, khóm thì lình phình, khóm thì ngẩn ngơ, khóm thì thanh thản neo đậu ở góc bờ trưa khuất nắng. Nhìn ra xa xa, từ chỗ những lùm cây ven bờ xanh mướt um tùm, có một tán phượng lặng lẽ soi mình ra dòng nước, hoa nở đỏ rực, cháy lửa mùa hè…

Hè về, hè về !

Photobucket

_______________
* ảnh minh hoạ: hoa phượng và hoa gạo (st)
PhotobucketPhotobucket


Read Full Post

Tuesday, May 13, 2008

Entry for May 12, 2008 : Stickers: KT & 2 lazy students :))

Lẽ ra entry sẽ kèm theo câu chuyện tối nay với hai cô học trò nhỏ + cái tiệm sticker chiều khách nhất từ trước đến giờ , nhưng mà giờ hơi trễ, lại bị trúng gió...nhẹ từ hôm qua tới giờ nên thấy hơi mệt, có lẽ nên đi ngủ và quan tâm tới sức khoẻ của mình hơn . Mà tối nay, tức cười nhất lúc bé Ngân kêu "anh chủ tiệm đẹp trai ơi".... À, phải giải thích giùm bé Ngân 1 chút kẻo nghĩ xấu cho nó tội nghiệp . Chẳng là, cái tấm background nọ không vừa ý nên 3 đứa phải réo cái anh chủ tiệm sửa tới 2, 3 lần gì đó...mà vẫn chưa được ưng ý. Bởi vậy, lần sửa tiếp theo, tưởng tượng tới mặt cộc của chủ tiệm (thường mấy người bán hàng hay khó chịu sau quá nhiều lần như vậy), bé Ngân mới đánh liều thốt lên cái câu đầy bất ngờ nhưng lại...hiệu quả ngoài mức tưởng tượng đó .. 3 đứa cười sặc sụa, mà vẫn không bằng nụ cười cực tươi lẫn... mắc cỡ của cái anh đấy. Tự nhiên thấy ảnh nhiệt tình hơn hẳn. Chụp xong còn chiều ý khách hàng, giúp tô điểm thêm chữ, ngôi sao, trái tim...di chuyển, zoom in, zoom out, tự động chỉnh ánh sáng giùm nữa. Một phần cũng nhờ tiệm vắng khách và cửa hàng tử tế, nhưng rõ ràng, một câu nói vui mà xem ra làm vui lòng cả 2 phía . Bé Ngân tỉnh + giỏi quá.

Tóm lại, cái tiệm sticker đấy là tốt nhất từ trước tới giờ, còn vui vẻ chép hình ra USB cho mình nữa (chỉ ngặt một cái là về mở ra cái USB nó bị một con virus >_< tên...không hay cho lắm, cũng thông cảm thôi, nhiều khi máy ở ngoải bị mấy cái USB khác lây . Anyway, KT mới scan virus cho máy lại sơ sơ rồi ^^) Ặc, lại hứng lên kể chuyện tùm lum. Thôi, post cái poster mới làm rồi đi ngủ ^^
Uhm, tự dưng nhớ, lâu rồi hôm nay mới lại có người... ôm mình( bé Trâm), mà 2 đứa này giỏi mè nheo nhỉ
Photobucket
^^^^^^

Read Full Post

Thursday, May 8, 2008

Lại là câu chuyện ý thức và văn hóa

(hi`nh ho^i tha'ng 4 thi` phải. Sao nhìn có vẻ chân quê quá)
Lúc nãy ăn tối xong, KT đọc lại vài tờ báo cũ, cũng nhiều chuyện thú vị mà hôm rày bận quá chưa xem. Dừng lại trước tâm sự của một tác giả trên báo Tuổi trẻ ra hôm chủ nhật rồi (mọi người có thể tìm đọc lại nếu chưa đọc), thấy sao mà giống bức xúc của mình trước giờ thế, lại thấy nhoi nhói bên trong…Mà có lẽ đó cũng là bức xúc của nhiều người – những điều xoay quanh câu chuyện ý thức và văn hóa...

(Thật sự là bây giờ bài vở đang chất chồng quá, nhưng thôi thì cũng cuối ngày rồi, không còn nhiều thời gian để học, và phần nhiều là vì KT muốn giải tỏa bớt cái âm ỉ bên trong tự dưng bây giờ lại bùng lên nên viết một tí. Nhiều lần KT đã muốn viết mấy entry lên tiếng, nhưng lại đương lúc bận rộn hoặc…vì cảm thấy mình có viết lên đây cũng không đã giải quyết được gì nên lại thôi.)

Nhận thấy và bất mãn cũng lâu rồi, khi mà , con người ta khi lớn lên, trở nên - hèn nhát hay khôn khéo, thiếu bản lĩnh, hay vì sợ va chạm – mặc dù biết những điều "nhỏ nhưng không nhỏ" mà mình vẫn làm theo là tuyệt đối đúng, nhưng lại không đủ can đảm bày tỏ sự bất bình trước hành động làm sai hay không dám đứng ra bảo vệ điều mà hiển nhiên là tốt và đúng…

Ngày xưa đi học, ngày xưa ở nhà, cô giáo, ba mẹ và sách báo dạy thế này này… : con ngoan thì không vứt rác ra đường, phải kính trên nhường dưới, không bứt bẻ hái hoa, không giết hại động vật vô tội, phải tiết kiệm, bảo vệ của công, phải trung thật và không bao che cái xấu… Có lẽ nhờ vậy, và một phần nhờ tự sớm ý thức nên mỗi lần làm khác đi, KT đều cảm thấy ngượng nghịu, cắn rứt dữ dội lắm, và vì thế lại càng nghiêm chỉnh, tự nguyện thực hiện những điều này, lại còn nhắc nhở hay phê bình người khác khi làm sai.
Bây giờ, lớn hơn, dù không có ai nhắc nhở, nhưng vẫn luôn lẳng lặng làm theo những điều mình cho là đúng và tốt đẹp…, chỉ khác là không còn mạnh dạn mở miệng khuyên cái này cái nọ khi thấy người khác làm sai. Có lẽ lớn lên thì trải qua quá nhiều chuyện xích mích ; nhìn thấy những khuôn mặt trơ tráo, bặm trợn ; nghe phải ngôn ngữ kẻ chợ ngang ngược, cộc cằn ; hay đọc thấy nhiều mẩu tin giang hồ chém giết chỉ vì những chuyện " xía vào chuyện người khác " mà tự rút ra là, đúng thật, nhiều lúc : "im lặng là vàng", những chuyện "nhỏ nhỏ" đấy là tùy ý thức mỗi người, yên lặng để bình yên, làm ngơ để không gây hấn với người khác…Nhưng những khi im lặng như thế lại thấy khó chịu lắm, cảm thấy hổ thẹn thế nào...
  • Đi xe buýt thấy lơ xe tài xế chửi thề nhức óc đinh tai nhưng ráng coi như không nghe thấy.
  • Ngồi xem kịch, thấy một bậc phụ huynh (nhìn khá hung dữ T_T ) chửi đứa con phá phách bằng những từ kiểu ĐM này nọ… nhưng lại không dám góp ý.
  • Thấy người ta thản nhiên kéo cửa kiếng vứt rác xuống đường nhưng mình không dám mở miệng vì sợ cãi vả đôi co. (Những người nhìn buôn bán hung dữ như thế, mình nói nhưng bảo đảm họ sẽ lớn miệng chửi lại mình vì thường họ không biết đúng sai là gì >_<)
  • Và nữa, chuyện thanh niên nhường ghế cho phụ nữ hay người già là điều phải làm. Có những người tỉnh queo không nhường là chuyện thường. Nhưng kể cả những người khi được nhường ghế tỉnh queo ngồi phịch xuống mà không nở một nụ cười hay nói một lời cảm ơn…
Xã hội có nhiều lớp người. KT không khinh khi người nghèo. KT không coi thường những người buôn bán hay không có điều kiện học hành đầy đủ. Nhưng những người thiếu ý thức và hiên ngang hùng dũng với cách xử sự kém văn hoá của mình như thế thì thật đáng xót xa... Nhưng đáng buồn hơn là mình chả giúp được gì…Mấy lần bị liếc hay gì đó hồi xưa lắc xưa lơ cũng đủ oải rồi.
Nhưng mà nói đâu xa, kể cả học hành đầy đủ mà nhiều người vẫn trơ trẽn quá.
Vài tuần trước đây, KT vào thư viện trường vì trống tiết đầu. KT rất ít vào thư viện, vì thư viện trường hơi chật chội. Nhưng lâu lâu vào, ngồi máy lạnh, đọc vài tờ báo thấy cũng thanh tao, nhớ hồi cấp 3 lắm ^^, hồi đấy thư viện có khung cửa sổ lãng mạn, có tiếng chim hót hay có cảnh mấy gốc sứ hoa trắng muốt lá xanh, thỉnh thoảng thấy mấy em cấp 2 ngồi học bài… Hì, quay lại chuyện đang nói. KT đang ngồi nhẩm mấy từ tiếng Anh mới đọc định nhớ để về tra lại, xem mấy bài báo ẩm thực du lịch, nhìn mấy bức ảnh phong cảnh nghệ thuật, đang thấy thư thả, lật sang trang khác đã thấy tờ báo bị xé toạc mất bức hình! Lúc đó thiệt tình, không biết diễn tả thế nào, cũng không có gì bất ngờ, nhưng tự nhủ sao là sinh viên, lại là FTUers học hành đàng hoàng rồi mà cũng kém ý thức đến vậy. Xem những tờ báo khác, cũng không phải là một trang bị như thế.
Những chuyện này, viết mãi có lẽ cũng không hết, mà viết nhiều cũng không làm được gì nhiều. Chỉ là muốn nói cho bớt ấm ức, cho bớt "buồn mênh mang" (từ mượn của tg trong bài báo) để lát trước khi đi ngủ, ít phải suy nghĩ vẩn vơ.
Hiện tại, KT chỉ có thể khuyên những người "hiền", nói khéo bạn bè, hay la mấy nhóc học trò khi chúng có dấu hiệu .
Cuộc sống là chiến đấu. Nhưng tâm niệm và kinh nghiệm "một sự nhịn bằng chín sự lành" làm cho con người không dám can đảm nói lên những điều để xã hội và cuộc sống văn hóa, tốt đẹp hơn. Nhưng biết làm thế nào cho được...
Có lẽ bởi vậy mà, không chỉ trẻ thơ, mà cả người lớn, những khi cảm thấy bất lực, con người ta vẫn muốn tìm về một vườn cổ tích...để lăn vào thế giới của "ăn ngay nói thẳng". Ở đó, ai nấy đều "Ở hiền gặp lành", "Cái thiện thắng cái ác", và mọi người giúp nhau trở thành người tốt hơn, sống trải lòng, yêu thương và hoà thuận bên nhau…
Uhm, KT còn nhiều điều muốn nói, và một số điều quên chưa nói, nhưng vì cũng đã khá trễ rồi, viết nhiều và lan man quá mọi người lại sợ và không ai dám đọc...nhưng hy vọng là KT đã có thể truyền đạt được chút gì đó đến mọi người qua entry này. Có thể là tìm một sự đồng cảm. Có thể là nhắn nhủ một vài điều. Còn nếu chưa xi nhê gì thì mai mốt rảnh viết tiếp hehe.
Good night guys ^^ Have a good dream ^^

Read Full Post

Blog Contents by Date

TOPICS

...