Monday, December 27, 2010
Saturday, December 25, 2010
Vẫn còn những điều ấm áp...
Thật ra, khi bắt đầu viết entry này, đang rất buồn. Nhưng mình biết là mình đủ khôn ngoan, đủ tỉnh táo để nhìn nhận con người và sự thật, quên nó đi và đơn giản là tiếp tục cuộc sống của mình…
Đêm Noel hôm qua, lần đầu tiên bị kéo ra đi bộ ở trung tâm thành phố rồi lại lo lật đật vòng về để ra sân bay đón bà mình. Lần đầu tiên mình đón Noel ở sân bay. Bé Ngân lúc đi chơi ngồi sau xe ôm mình cứng ngắt : | và kêu là mình được ra sân bay sướng quá, vui quá, chả là em nó thích đến sân bay: sân bay đẹp, sân bay có …mấy cô tiếp viên hàng không xinh đẹp v.v. Hay hôm nọ mình cũng hơi bất ngờ khi mấy em ở trường bảo là thích đến sân bay vì chưa đến đó lần nào :P. Mình thì, từ nhiều năm trở lại đây, mình ngại ra sân bay. Mình sợ phải ra sân bay. Mình không thích đến sân bay. Không thích một chút nào… Nhưng lần này là đón người thân nên mình phải đi cùng gia đình.
Ở sân bay có nhiều người đẹp. Những người đi đón bạn bè, người thân, ăn mặc sửa soạn còn điệu đà hơn những nhân vật chính đang được chào đón. Những thanh niên phong độ, bảnh bao, những cô gái xinh xắn gương mặt trang điểm kỹ lưỡng… , những người tứ xứ đủ mọi tầng lớp tụ về. Ngắm nhìn họ, mình đôi khi bị cuốn vào những suy nghĩ mông lung.... Sure không phải là suy nghĩ toan tính tìm cách “láp xáp” vào một anh giai hào hoa nào :D, mà là những liên tưởng khác… Chán là những liên tưởng đó, tới những người hay những điều mà mình không muốn mình nghĩ tới...
---
Ở sân bay, thấy cuộc sống mình bé nhỏ quá…
Ở sân bay, tự dưng nghĩ đến cái cảnh bố mẹ của mấy đứa bạn mình đi đón con du học về…
Ở sân bay, thấy cảnh đoàn viên sum họp, nhất là những đôi bạn trẻ, mình mơ hồ nhớ đến cái hình ảnh mà suốt một thời gian dài mình đã luôn ôm ấp trong đầu, bây giờ nó chỉ mãi là tưởng tượng mà thôi …
Ở sân bay, trong cảnh đợi chờ sốt ruột và mệt mỏi, mình bắt gặp 2 ông bà lão ngồi trên hàng ghế chờ tựa vai nhau bình yên …
Ở sân bay, nhìn dòng người tấp nập, ban đầu mình thờ ơ, nhưng không hiểu bằng cách nào, mình vẫn không ngăn được nó, nỗi nhớ và những suy nghĩ mà mình đã tự dặn lòng là không được phép nghĩ đến nữa…
Ngồi phệt trên ghế và chẳng muốn nói rằng mình đang cảm thấy như thế nào… Những đợt sóng lại gợn lên… Có những điều mình đã buộc chặt lại, thế mà nó lại cứ hay tìm cách mò lên … Những lần tiễn đưa – những lần không ngăn được nước mắt – những cái ôm thật chặt không muốn buông tay – “đừng khóc, đi thì còn quay về mà…” -- những nụ cười lẫn trong tiếng xì mũi khi nghe điện thoại -- những nỗi nhớ chực chờ -- những niềm tin không tì vết – những kỳ vọng vào tương lai - những tình cảm mình luôn tin là sẽ đủ sức vượt qua mọi trở ngại hay thử thách…
Thôi …
…
Hôm qua, chờ hết cả mấy chuyến bay đêm. Từ khi dòng người còn chen lấn, vây kín lối đi cho đến khi mình tìm được không những một mà là nhiều chỗ ngồi trên hàng ghế vắng vẻ. Lưa thưa người. Bà mình không về trong chuyến bay hôm qua. Mới xong ca mổ, bà nhớ nhầm ngày về…
Thích cái ảnh chụp với nhóc này. Nó em họ của mình mà có chút xíu =))
Thích nhìn bức ảnh này, vì nó bình yên. Cuộc sống rất bình thường của mình.
... Một bài thơ mình đọc cách đây vài ba tháng. Cũng lâu rồi, hôm nay thấy cần nên đọc lại. Mỗi ngày trôi qua, hôm nay, thời gian càng tô đậm một sự thật quá đau lòng... Chua xót, nhưng hãy nhìn thẳng vào sự thật và...
Forget him
"...
Forget his name, forget his face
Forget his kiss, his warm embrace
Forget the love that you once knew
Remember he has someone new ...
Forget him when they played your song
Remember when you cried all night long
Forget how close you two once were
Remember now that he has chosen her
Forget how you memorized his walk
Forget the way he used to talk
Forget the things he used to say
Remember he has gone away
Forget his laugh, forget his grin
Forget the dimples on his chin
Forget the way he held you tight
Remember he's with her tonight
..."
...
Mình hay quên…
Mình muốn mình tỉnh táo, nhất là những lúc như thế này, cần nhớ sự thật là như vậy. Còn mình không muốn giữ lấy những cảm xúc cay đắng hay tiêu cực . Để gió cuốn đi.
Nothing can disturb my peace of mind.
Và đây là lần cuối cùng. Kể từ hôm nay, và nhất là khi bước qua năm 2011, mình sẽ không bao giờ nhắc đến việc này nữa, dù là có cảm thấy như thế nào. Rồi mình cũng sẽ thật sự vượt qua được.
__
… Bất ngờ là, Noel năm nay mình vẫn lại có quà ^^. Lần này là quà của A10 : Happy Candle ^^. Mình đã chọn để vô chỗ 2 nhóc koala. Mong 2 nhóc koala của mình được hạnh phúc.
Một món quà nữa vào sáng nay - sáng 25. Ngủ dậy, ăn, rửa chén, xong, đang lơ ngơ láo ngáo thì phát hiện ra nằm gọn trên yên xe là một chiếc ủng đỏ, có cả kẹo trong đấy. Thật là bất ngờ và ngọt ngào. Nhìn chiếc ủng ốm nhom, cứng còng :D + cái hình con nai vụng về mắt to mắt nhỏ :D trên đấy, có thể đoán được là quà của “ông già Noel” Ngân. Hôm rồi nghe nó to nhỏ là làm sắp xong gì đó, rồi lại hỏi sáng hôm sau mấy h nhà chị Ti mở cửa, v.v. hóa ra là đây. Thật là dễ thươngggggggg.
Thấy vui và thấy mình thật may mắn. Noel mà thấy mình nợ tình cảm của nhiều người quá. Chẳng biết cảm ơn làm sao. Tất nhiên trước tiên là phải tăng mật độ vui vẻ lên, không được để những thứ kia lại làm mình u ám.
Noel vẫn ấm áp, và ngọt ngào mà, phải không Thy?
Related post
*Highlighted entries,
2010 Highlights,
Love,
Love & Relationship,
Love-2010-2011,
Xmas
Dec 25 1010
sau 2h dong ho, da tuong doi ok lai :D Vui. Vo phong chi Phuong ngui mui gi giong mui Lekima, khong ngo dung that, duoc chi tang cho 1 trai :D
Thursday, December 23, 2010
Photos - December days (2010)
These photos were imported from my old
blog address. The import job has jumbled all the photos and removed all
captions. So sorry for this.
You can also view the album on my Google
photos.
***
___
Dec 22
Sáng: một ngày rảnh rỗi, ngủ dậy thấy tóc đẹp đẹp hơn bình thường nên hứng lên auto một mớ. :P
Chiều: như đã viết trong entry.
___
Dec 31, 2010: buổi sáng cuối cùng của năm 2010. ___
Thursday, December 16, 2010
Wednesday, December 8, 2010
Blog Dec 2006 - Dec 2010
Chúc mừng Sinh Nhật Blog của chị :X
<-- qua` cho em ne` :D
Đã từng làm Birthmonth party cho blog 2 lần :P . Đọc lại cái entry mình viết hồi còn bên 360 thật ngại quá, nhí nhảnh “trẻ thơ” đến không dám đọc nữa luôn :)) Được cái khúc cuối thì sau 3 năm hình như vẫn còn áp dụng lại được ;;))
“Rồi, hông biết có cô dì chú bác hay quý anh chị visitor dễ thương nào muốn nhắn gửi, chúc mừng hay có quà tặng cutie nào dành cho bé không ha, mở ngoặc : bé giống chị Thy , thích bánh kem, sôcôla, thú nhồi bông, quần áo, sách tiếng Anh, kem ...” (Monday December 10, 2007)
LOL. Nói tới đây, mình bắt đầu muốn lạc đề rồi đây. Lâu rồi không nói về những gì mình thích nhỉ :D Danh sách đã bổ sung thêm : nữ trang, nước hoa, đàn, …………. =)) Nhưng thôi, không lạc đề tiếp :D, quay về đề tài. ^^
Đọc lại cmt của mấy bạn hồi xưa bên 360 thấy cũng tếu. Lúc nào, mình cũng lưu page lại hết ^^. From anhhung: “Happy birthday! Hero gives KT's baby blog a beer. Uống mau chóng xỉn nha em ^ ^ ;))” , From Lea: “ak ak, be nay giong so thich cua chi Thy. ko bit tang qua cho be chi Thy co xai gium hong nua hehe. Chuc em blog cua ban Thy ngay cang co nhiu bai viet hay nha'. tiec la chi co qua cho chi Thy thoi, ko co qua cho blog cua chi Thy rui. hehe.” V.v. và v.v.
Tóm gọn thì,
Dọn nhà vài lần, nhưng dù là ở đâu, blog vẫn là blog yêu quý của mình :P
Mình rất yêu quý trang blog này. Blog thân yêu như một người bạn, và cũng tuyệt vời như cỗ máy thời gian của Đôrêmon ^^. Mở lại những gì đã qua, từ năm 2006 đến giờ…, mình dễ dàng tìm lại thật nhiều thật nhiều những kỉ niệm và ký ức. Những tháng ngày đã xa, tưởng chừng như đã chìm khuất và bị quên lãng…lại trở về thật rõ, thật gần, từng mảnh từng mảnh ghép lại, và mình lại được vui buồn thêm một lần nữa với ngày hôm qua… Mình nhìn lại mình bây giờ và ngày hôm qua… nhận ra mình bây giờ dở hơn hay tốt hơn ngày xưa thế nào, nhìn lại và thấy thương mình hơn, thấy hiểu mình hơn, và yêu cuộc sống này hơn. Tất cả đều thật đẹp, thật quý giá…
-o-o-o-o-o-o--o-o-o-o-o-o-
Up kỉ niệm vài trong số mấy cái theme hồi đó có chụp lại ^^
....
-o-o-o-o-o-o--o-o-o-o-o-o-
Mình rất cảm ơn tình cảm của bạn bè gần xa đã quan tâm đến mình bấy lâu nay. Blog ở Multiply là một chút gì đó ẩn dật, lánh đời rồi, mà lại vẫn có những người bạn ghé qua , quả thật là một điều đáng quý đối với mình. Mình thích chân thành, nho nhã hơn là xã giao, ồn ào.Có những khi, nhận được mail của những bạn mình chưa từng quen biết,… thấy rất bất ngờ, và tất nhiên là vui. Vui vì không ngờ những gì mình chia sẻ lại giúp ích và mang lại giá trị tinh thần với nhiều bạn như thế... Đó cũng là một nguồn động lực để mình có trách nhiệm hơn với những bài viết của mình… Mình muốn tiếp tục chia sẻ những vui buồn (những chuyện có thể nói được :P) trong cuộc sống của mình… và đến gần hơn với những ai quan tâm…
Nhân đây, mình cũng muốn gửi lời xin lỗi đến mọi người nếu như trong thời gian qua mình có làm bạn nào buồn lòng. Thật ra, suốt hơn 1 năm qua, mình chẳng liên lạc, giao lưu hay gặp gỡ nhiều với ai cả, bạn bè còn chưa thu xếp đi gặp nữa là… riết rồi sắp bị tẩy chay luôn :D. Nhưng nói chung hy vọng tương lai sẽ thoải mái, ổn định hơn và mình sẽ thư thả có dịp hiểu nhiều hơn về những người bạn quanh mình, mình chỉ biết mỗi nick của các bạn thôi chứ không biết gì nhiều về các bạn hết, thấy mình cũng hơi tệ…
Và nữa, thật ra nhiều điều muốn nói lắm, nhưng có lẽ lời ít mà tình nhiều ^^. ( Để dành kỉ niệm Sinh Nhật Blog năm sau nói tiếp nữa chứ hehe.)
Mình rất biết ơn vì tất cả. Biết ơn cuộc sống, biết ơn mọi người, biết ơn những tình cảm và những gì mình là thế hệ đi sau may mắn được thừa hưởng. Muốn cảm ơn những người đã phát minh ra đủ thứ trên đời này :D : từ internet, máy tính, blog, điện, mắt kiếng :D v.v., đã tạo điều kiện cho mình ngồi đây, được đọc nhiều bài viết và được mang những bài viết nho nhỏ của mình đến gần hơn với nhiều người…
Sự nghiệp blog của mình nhiều lúc cũng gặp khó khăn. Và càng lớn, mọi thứ càng phức tạp hơn, chồng chất hơn, khó nói hơn. Tất nhiên mình phải học đơn giản hóa đi, và có rất nhiều thứ ý nghĩa mình muốn viết, nhưng lại không tiện viết ra ở đây... Hoặc đôi khi có hàng tá lý do trên đời để cuối cùng, mình viết rồi set private, hoặc mình chọn im lặng, không blog nữa, để hoang cảm xúc và để hoang blog…
Nhưng, mình hứa :D. Mình hứa, mình sẽ không bao giờ ngừng update blog. Dù là sau này có trở thành bà cô già 6, 7, 80 tuổi (nếu tới ngày đó :D) đi chăng nữa, mình sẽ vẫn viết blog ^^ .
Yêu blog của chị nhiều :X
Tuesday, December 7, 2010
Noel
Related post
*Highlighted entries,
2010 Highlights,
Childhood,
Family,
Holidays,
Love & Relationship,
Love-2010-2011,
Xmas
Monday, December 6, 2010
June 12, 2010
xay xam chong mat nhuc dau + tu 6h toi hwa den 6h chieu hom nay chi moi lot da co dung duy nhat 1 hop xoi thoi. H moi duoc don do ve day. Ngoai duong thi mua + ket xe. Rang len, di ve nha tha ho an uong ngu bu :P :P