(...)
Gần đây, cuộc sống đã giúp mình nhớ lại, hiểu và ghi nhớ sâu hơn về cái gọi là nội lực bên trong con người và phương châm sống : happiness is from the inside.
Hôm cuối tuần rồi, mình cúp học + cúp dạy để tham gia chương trình Xuân tình nguyện. Gọi là xuân tình nguyện, nhưng mình mới là người cảm thấy biết ơn, và được nhận lại thật nhiều, nhiều hơn cái cỏn con mà mình đóng góp… Và một điều bất ngờ ngoài chương trình là hôm đó, mọi người được tham gia buổi ngồi thiền của nhà chùa cùng với các em trong mái ấm. Đó là một điều thật có duyên và đúng lúc đối với mình. Ngồi nghe và cảm nhận, mình càng củng cố thêm những tinh thần và những suy nghĩ mình đang nuôi dưỡng mấy ngày qua...
Tối nay, mình google vì muốn biết thêm về ý nghĩa của Quạt ba tiêu trong Tây Du Ký :D, hôm nọ ở chùa mình có nghe được chút đỉnh và cảm thấy thú vị :D Theo thói quen là mình đã google thì google tùm lum :P, tìm đọc thêm nhiều bài viết khác chứ không dừng lại ở đó :P.
Dạo này rảnh rỗi, mình đọc khá nhiều.
Có nhiều điều hay mà mình đọc được. Mình nghĩ bình thường nhiều người cũng thấy như mình : không thích bỏ thời gian đọc những câu chuyện kiểu như "dạy đời" hay chuyện ở đâu đâu, cứ tỏ ra giọng sâu sắc, thâm thúy, kể cả, ẩn dụ nhiều, mệt :D . Nhưng như trước đây mình cũng đã từng nói, chỉ khi con người thật sự chứng kiến, thật sự lâm vào, thật sự nếm trải, chỉ khi chính bản thân mình đã tự chiêm nghiệm và đúc rút ra bài học cho bản thân, thì lúc đó mình mới đủ vốn sống để thật sự hiểu, thật sự thấm thía và thấy mình được sẻ chia... Không chỉ là trong những câu chuyện, mà là trong phim ảnh, âm nhạc … con người từng trải qua thì mới thật sự thấu hiểu những nỗi niềm, mới thấy hay và biết không phải mình chỉ có một mình.
Và bên dưới là một câu chuyện cùng lời diễn giải khá thâm thúy. Mình thấy từng chữ từng lời đều có ý nghĩa và thấy bản thân mình được chia sẻ nhiều vì đó cũng chính là một trong những bài học mà mình đã rút ra được sau những gì đã qua, và cũng có chút gì đó muốn nhắn gửi.
“...
Có một cậu bé mù đến nhà người bạn chơi, do mải mê trò chuyện nên cậu ta không hay trời đã tối. Người bạn mới thúc giục cậu bé nên về sớm và trao cho cậu một cây đèn. Cậu bé mù tức cười quá, vì đối với cậu ban ngày và ban đêm có khác gì nhau đâu, không hiểu người bạn đưa cây đèn cho mình để làm gì. Người bạn liền giải thích “Anh cầm cây đèn này đi, người ta thấy anh người ta sẽ tránh”. Nghe có lý, cậu bé hoan hỷ cầm cây đèn ra về. Trên đường về, cậu bé cứ đưa cây đèn lên và lủi thẳng về phía trước, vì cậu nghĩ hôm nay chắc ai cũng sẽ tránh mình cả, cây đèn sẽ đưa mình về tới nhà an toàn.
Được một đoạn đường, bỗng dưng có một người đâm sầm vào cậu và cả hai đều ngã nhào. Bực quá, cậu hét to: “Bộ không thấy cây đèn của tôi sao mà không chịu tránh vậy?”. Người kia cười lớn: “Cây đèn của anh đã tắt lâu rồi, anh mù ơi”.
Tự thân của cậu bé có thể đi đường vào ban đêm theo thói quen đã rèn luyện của mình, nhưng từ khi được trao cây đèn thì cậu lại đánh mất chính mình, đem cả sinh mệnh của mình phó thác cho cây đèn mà thực tế chưa hề thấy được chân tướng của nó. Cây đèn là vật ngoài thân, bản chất của nó là luôn thay đổi, nó có thể hết dầu hoặc bị gió thổi tắt bất cứ lúc nào, nhưng vì bị mù nên cậu bé chỉ biết ra nó qua sự giới thiệu hời hợt của kẻ khác. Cậu bé thật tội nghiệp khi cứ đinh ninh là cây đèn sẽ mãi soi sáng cho mình trên suốt lối về, kết quả là cậu đã ngã một cú đau điếng mà vẫn không rõ nguyên do nên cứ đổ thừa và trách giận kẻ khác.
Ai trong chúng ta cũng có những cây đèn, nhưng thái độ cầm đèn của mỗi người khác nhau. Có người sử dụng nó như một sự hỗ trợ để thăng hoa phẩm chất đời sống, nhưng có kẻ lại bị kẹt vào cây đèn và trở thành kẻ hệ lụy. Ngay từ vạch xuất phát, có thể ta cũng ý thức được tiền bạc, quyền lực hay tình cảm chỉ là tiện nghi của đời sống, nghĩa là nó sẽ làm cho cuộc sống của ta thêm hương vị và trôi chảy. Không ngờ đi được một đoạn đường không xa, ta bỗng phát hiện ra sự nương tựa trong ta đã biến thành thái độ hệ lụy mất rồi. Vì vậy khi những cây đèn của ta bị chao đảo hay vụt tắt thì cuộc đời ta dường như cũng bị chao đảo và muốn tắt lịm theo, ta không còn gì để sống cả.
… "
Và mình cũng rất đồng tình với lời khuyên bên dưới :
Mỗi khi phát sinh ý niệm muốn tìm kiếm thêm những cây đèn thì ta hãy tự nhắc nhở mình là có thật sự cần thiết không, mình đã có những cây đèn này chưa, ta có tin rằng khi cầm cây đèn này thì cuộc đời mình sẽ tỏa sáng hơn hay sẽ đưa tới sự ràng buộc? Bằng tâm trạng cô đơn lạc lõng hay tham đắm mà ta quyết định chọn cây đèn ấy tức là ta đã đem cuộc đời của mình ra để làm một chuyến phiêu lưu mạo hiểm rồi. Cho nên vượt qua được bản năng, chiến thắng được những bóng ma trong lòng, biết điều tiết cảm xúc một cách hợp lý thì kẻ ấy có bản lĩnh đi vào cuộc đời đầy biến động này một cách bất động.
…
Quay về hướng mặt trời
Cắm rễ vào sự sống
Vườn tâm đã hoang tàn
Thôi bỏ hình bắt bóng. …”
Đến đây, để dấu “…” nhé , thay cho những suy nghĩ và chuyện riêng của mình. ;)
...
...
______
...
Cũng nhiều hôm trước, mình đọc được câu này.
“There are people who can walk away from you.
When people can walk away from you, let them walk.”
Từ rất lâu, mình cũng đã biết đến một câu danh ngôn tương tự , không ngờ là cũng đến lúc, nó lại áp dụng cho hoàn cảnh của mình. Và câu này thật ra cũng rất giống với suy nghĩ của mình đã từng viết trong Và con người thay đổi, A message never sent... v.v. ... Đó hoàn toàn không phải là một sự nhu nhược, bất lực, cũng không là một lời thách thức. Tình yêu đối với mình không phải là sự miễn cưỡng, mù quáng, càng không phải là kiểu tình cảm ích kỷ, ngộ nhận, tìm cách lôi kéo, giành giựt hay tranh thủ sự mủi lòng để giữ chân người khác... . Với mình, tình yêu như thế thì không phải là tình yêu, chẳng đẹp và chẳng có chút ý nghĩa gì. Mình không nói là họ làm đúng. Nhưng mình không thích gây khó dễ hay làm cho người khác khó xử. Mình muốn để người mình yêu thương được tự quyết định cuộc đời của họ. Nếu họ có thể dứt khoát ra đi mà cảm thấy hạnh phúc thì tại sao không để họ đến với cái mà họ thật sự thấy cần...? Dù có lúc rồi con người ta sẽ hối hận…
Tâm và Thức là 2 điều con người cần rèn luyện để biết nhìn nhận đúng sự việc, mạnh mẽ và thoát khỏi những u mê.
Có những lúc mình đã thật yếu đuối, tội nghiệp.
Mình không phủ nhận điều đó.
Nhưng mình chưa bao giờ cho phép mình yếu đuối quá lâu mà không biết đứng lên.
“Một người hạnh phúc không phải là người luôn may mắn, mà ngược lại, đó chính là kẻ có nội lực vững vàng, có khả năng ôm ấp và chuyển hóa mọi đối tượng, mọi hoàn cảnh.”
Con người luôn thay đổi. Và cung Song Ngư là cung đa tính cách và dễ thay đổi nhất trên đời.
Nhưng có một điều mình luôn tin tưởng : 'The course of true love never did run smooth.' But true love never dies.
Có nhiều điều mà mình không đề cập đến hoặc chưa diễn đạt hết trong entry này. Nhưng không sao.
Tóm gọn là, mình yêu thương và đang học được nhiều bài học quý giá từ cuộc đời.
I’m single but I’m happy.