Sunday, July 24, 2011

Complicated heart




Không định viết blog. Mà rồi cũng lại mở lên.

Đôi khi mình không thích những ngày nghỉ. Không phải vì những ngày nghỉ mình rảnh rỗi quá không có việc gì phải làm (lúc nào thì chả có việc để, phải, cần, nên làm), nhưng những ngày nghỉ bây giờ thường lại là những ngày buồn...
Những năm tháng qua không khi nào mình không cố gắng, nhưng nó thật khó khăn, và khổ sở, những ngày tháng cảm giác như một con nước tù đọng, lượn lờ không trôi đi được, hoặc đang vất vả lắm để có thể trôi đi...

Đôi khi mình cũng chẳng còn muốn viết gì mà chỉ muốn im lặng và sống. Mình cũng chẳng biết rằng mình có nên viết thế này không vì mình đã tự nhủ và xác định rõ là mình nên làm gì rồi, viết ra những thứ này nó chẳng có ích gì cho mình, và dù có viết, mình cũng sẽ chẳng bao giờ có thể nói hết tất cả những gì chất chứa trong lòng mình những ngày, tháng, năm qua...

Thỉnh thoảng lại nằm nghe nhạc. Mình cũng đã từng nói, có lẽ âm nhạc là cách gửi sầu hay gửi tình tốt nhất, nhưng nó cũng như một thứ rượu, vừa giải sầu, vừa thêm sầu, không biết giải và chuốc, cái nào nhiều hơn... Mình biết, nghe, mình sẽ càng nhớ và càng buồn, nhưng rồi chẳng rõ vì lẽ gì mình vẫn nghe, hay phải tìm đến để nghe... Đôi khi chỉ là mở nhạc, và để mặc cho đầu mình nó muốn đi đâu về đâu, muốn nhớ đến ai, đến những ngày tháng, tình cảm nào, nỗi nhớ nào, nước mắt nào, nụ cười nào, niềm tin nào, nỗi lòng nào, suy nghĩ nào... cũng được, vì mình đã bắt nó phải gánh chịu trong im lặng, lầm lũi quá nhiều...

Đêm khuya nằm đó nghe lại những lời ca và giai điệu, cảm giác có gì đó thật huyễn hoặc.... Cảm giác bóng tối như một phòng chứa quyền lực, chứa tất cả những gì ban ngày không dễ thấy được, hay không muốn thấy... và như bóng tối có thể xoay chuyển được cả không gian, thời gian...
Có những bản nhạc thật kì lạ, đủ sức mạnh lôi kéo về tất cả những cảm xúc, tháng ngày, nước mắt, nụ cười, kỷ niệm, niềm riêng...., tất cả những gì đã trôi qua, đau buồn hay hạnh phúc, tấm tức hay ngọt bùi, dù đó là 1 năm, 2 năm, 3 năm, 4 năm, 5 năm, 6 năm... tất cả đều theo nó mà sống dậy... Có những yêu thương chính mình cũng không ngờ lại có một sức sống trường tồn trong mình lâu bền đến vậy... vượt hơn cả mọi nỗi ngậm ngùi...

Có hôm, mình chỉ bật nghe mãi 1 bài. "Riêng một góc trời". Mình đã chả để ý máy phát bài đó tới lui được tổng cộng là bao nhiêu lần... Mình chỉ biết nó lại đưa mình về co ro ở cái góc phòng karaoke đó, có người mình yêu thương, nghe giọng hát đó và nghe cả những cay đắng chìm khuất trong vô vàn yêu thương chảy ra đầm đìa, bài hát của những tháng ngày khắc khoải, quờ quạng, và của cả những ngày tháng hôm nay. Chỉ muốn khóc.

Và nhiều những bài hát khác mình hay nghe. Nghe, nhưng những bản nhạc đó ít bao giờ chỉ đơn giản là nhạc... mà là yêu thương, là kỷ niệm, là nỗi nhớ, là nỗi lòng, là hờn trách, là rối bời, là tâm sự, là niềm đau, là tan nát, là tình yêu, là tất cả những gì chất chứa nhưng mình ko thể nói hay chia sẻ với ai...

Mà có rất nhiều điều mình cũng chẳng muốn chia sẻ với ai khác. Chỉ muốn nó mãi là của 2 người mà thôi.

Buổi chiều nay, chạy lòng vòng chở mẹ đi dạo và mua đồ cho đỡ ngộp ngạt. Vô chừng đến lúc về mới nhận ra, kim đã chỉ đến vạch xăng cuối cùng. Mình đã dạo vòng vòng qua gần khắp cả thành phố, đi qua đủ thứ con đường...
Ban đầu chủ đích của mình không phải là như thế. Nhưng thành phố này nhỏ quá. Những nơi nào đi được hai người cũng đã từng đi qua... Có những kỉ niệm của mùa hè vừa qua, của con dao vừa đau vừa thương. Có những kỉ niệm của bao năm qua mà đã lâu chính mình cũng gần như không còn hay nhớ đến, chỉ cho đến khi lại chạy ngang qua, mọi thứ vẫn còn đó, gói trọn cả những tháng ngày và yêu thương ...  Trên từng con đường, thật tự nhiên, những bài hát khác nhau lại cất lên trong mình... Lẩm nhẩm những bài hát... đôi khi là rưng rưng... đôi khi là cười...

Bao giờ mình sẽ lại cười một nụ cười toe toe không một chút gợn lòng như trước kia?


...




Một bài hát trước khi ngủ mình vẫn hay nghe :

Complicated heart
( Michael Learns To Rock )

...

Don't know what to say now
Don't know where to start
I don't know how to handle
A complicated heart

You tell me you are leaving
But I just have to say
Before you throw it all away

Even if you want to go alone
I will be waiting when you're coming home
If you need someone to ease the pain
You can lean on me, my love will still remain ...


Don't know what you're thinking
To me it seems quite tough
To hold a conversation
When words are not enough

So this is your decision
And there's nothing I can do
I can only say to you :

Even if you want to go alone
I will be waiting when you're coming home
If you need someone to ease the pain
You can lean on me, my love will still remain ...



7 comments:

  1. Bài viết hay quá! Đọc mà xúc đong khó tả!

    ReplyDelete
  2. em hiểu được phần nào những lời tâm sự của chị, vì em cũng từng đã như thế. Em cũng không biết nói gì, đơn giản bởi em không phải là người trong cuộc để có thể tìm được một lối thoát đúng đắn nhất.
    Có lần em đọc ở đâu đó câu này "Đi đến tận cùng của nỗi buồn và sự cô đơn, người ta lại thấy nó ngọt lịm " Em mong chị sẽ sớm tìm lại được sự bình yên trong chính bản thân mình :) Thương chị.

    "Em bây giờ còn lại một nửa thôi
    Một nửa kia đi lạc đã lâu rồi
    Chiều vụn vỡ một nửa em sụp đổ
    Nửa bầu trời lạnh một nửa trăng soi

    Một nửa kia lại đi tìm một nửa
    Em hanh hao với một nửa hao gầy
    Một nửa níu tháng ngày trong ký ức
    Nửa lạnh lùng trốn chạy nỗi đau"
    :) bài này em copy trong fb bạn em nên em không biết tác giả.

    ReplyDelete
  3. Ai cũng biết, Tình cảm của con người cũng giống như những giọt nước tinh khiết, mát dịu đựng trong một “bình thủy tinh” trong sáng, Nếu cứ cho qua một bình nước khác thật nhiều mà không được nhận lại thì rồi nước trong bình cho đi sẽ ngày càng vơi đi và khô cạn dần. Mà tình cảm cũng chính là sinh khí của con người, khi tình cảm cho đi và được nhận lại một cách hài hòa, con người sẽ cảm thấy thoải mái, hạnh phúc. Còn cứ cho đi quá nhiều mà không được nhận lại những điều tương tự lại thì chăc chắn sinh khí sẽ cạn dần, từ đó con người thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, bế tắc, cô đơn trống vắng.
    “Bao giờ mình sẽ lại cười một nụ cười toe toe không một chút gợn lòng như trước kia?”; At nghĩ đó là khi cô thật sự ngừng cho đi những giọt tình cảm quý giá của mình đến “nơi ấy”. Và bắt đầu thử nhận lại những giọt tình cảm của những “bình thủy tinh” khác.
    Cô giáo dễ thương, cô có biết là có rất nhiều người sẽ tan nát lòng nếu thấy cô không được vui vẻ, hạnh phúc hay không? Cô đã dám đối mặt và viết ra rất nhiều những xúc cảm sâu kín, trĩu nặng của lòng mình, chứng tỏ Cô là một người mạnh mẽ, can đảm, sâu sắc. Mong cô lúc nào cũng thể hiện được điều đó.

    ReplyDelete
  4. âm nhạc mà cô. khi mình tìm được sự đồng cảm, mình vừa cảm thấy được sẻ chia, vừa cảm thấy buồn thêm nữa

    ReplyDelete
  5. Thật ra hôm trước T viết mà lại quên tắt mục comment. Không ngờ là lúc lên lại thấy những tình cảm và chia sẻ của mọi người. Thật sự rất quý... Còn giờ thì mình dừng mục cmt entry này he. Thy viết để thấy nhẹ lòng hơn thôi...

    Nếu là hai nửa thực sự của nhau thì cả 2 người sẽ mãi là của nhau, sẽ luôn tin yêu nhau, và sẽ đủ bản lĩnh, đủ cố gắng để không để đánh mất nhau dù là gặp thử thách nào đi chăng nữa. Trong tình cảm, con người khó tránh những lúc bị rơi vào cám dỗ, cuộc đời mà, thiếu gì thứ muốn lợi dụng lúc khó khăn để xen vào chia rẽ. Nhưng nếu là tình yêu thực sự thì sẽ biết thoát ra khỏi những lôi kéo, cám dỗ đó. 2 nửa của nhau sẽ mãi là của nhau và sẽ về với nhau.

    Nói chung, mình luôn hiểu và tin ở tình cảm của mình. Và mình cũng sẽ tỉnh táo.

    ReplyDelete
  6. a cug thik bai nay lam... cố lên nha em :) Chuc e lun vui.

    ReplyDelete

Blog Contents by Date

TOPICS

...