Sunday, July 10, 2011

'let me rest in the silence of your embrace...'


Tối nay. Lại bị cái kiểu không phải muốn giảm cân nhưng lại không muốn ăn, không muốn làm gì khác, và cũng đã mệt nhoài rồi. Nên lại viết blog.

Chiều qua, bị cái quái gì, tiếp tục đến lúc về vẫn lại gặp chuyện xui xẻo :((, mình và một chị cũng ngồi nói chuyện ở hồ cá, xong lại kéo qua ghế đá làm mồi cho muỗi đến tối mịt :P. Là những câu chuyện nói ra cho đỡ nặng, hoặc càng nói càng ### thêm chứ chả giải quyết được gì.

Trưa nay cũng lại gác thi xong, có chút việc nên mình ở lại. Và một phần cũng vì tâm trạng đang bị dở dở ương ương nên ngồi đó, không muốn về. Mọi người cứ rôm rả. Mình thì buồn là im lặng, nhưng cũng ngồi đó, vì đấy, mình không thấy nhiệt tình hay động lực nào để làm việc gì khác, kể cả việc đứng dậy đi về. Cuối cùng, còn lại 4 người “rảnh rỗi” không về. 4 người kéo nhau ra quán định ăn trưa rồi về. Mình xách cặp dọn đồ đầy đủ, nhưng kế hoạch bị thay đổi, 4 người lại mua đồ xách lại lên bộ môn, lại định ăn rồi về. Thế mà ăn xong thì lại lười, ngồi lại nói dăm ba câu cho bớt nắng. Đến khi trời đã bớt nắng, lấy hết dũng khí kết thúc sức ì và lộp cộp chạy về thì trời đổ mưa dữ dội, thế là 4 người tự nhận mình bị khùng này lại từ nhà xe ồn ào chui lọt tọt lại lên phòng. Trong tiếng gió mưa gầm rú, 4 kẻ kéo giường kéo ghế ra nằm như 4 con cá xếp lớp kế bên nhau. Nhưng vui. Bảo là ngủ trưa, nhưng khi đó, chuyện của chị em gái lại … bắt đầu.

Trong 4 người ở lại này, trừ mình ra thì có 2 chị đã có người yêu, mặn nồng, được bf yêu ghê lắm :P, sắp cưới và rất hạnh phúc.  Và 1 chị nữa chưa từng yêu ai vì chị đó muốn sống độc thân suốt đời. Mấy chuyện về mấy chị này cũng vui vui. Nhất là cái giọng của c.T mỗi lần nói chuyện điện thoại với bf á =))) nhão, à không, nhẽo :D nhẹt chưa từng thấy luôn :D.

Câu chuyện bắt đầu từ chị M. Chẳng nhớ ai hỏi hay chỉ tự nói, mà thế là mình nghe kể về “anh” quen chị thế nào. Chuyện thì rất dễ thương, và nhiều đoạn ngây ngô buồn cười, cái màn biết từ lớp 8, rồi ông anh này viết thư từ...lớp 9 này nọ (thật ghê gớm :D), nhưng buồn cười nhất là ở cái đoạn chị kể : run rủi thế nào hôm đó trong đám bạn đi chơi Noel hồi năm 2 đh, anh chở chị đi chung. Rồi ko biết vô tình hay cố ý, xe 2 người này bị lạc bạn bè, sau đấy đến đoạn, anh này bỗng nhiên vòng qua nắm tay chị…
“ - Ủa! Đang chạy xe sao nắm tay được
?!!!” =))
3 người nghe câu hỏi kì lạ đấy mà la lên và vỡ cười. Ai hỏi câu đó, chắc mọi người đoán được. Tất nhiên ko phải mình =)) Thế là c.Thư nằm bên cạnh với mình phải làm người mẫu diễn cho chị Th thấy làm sao mà “nắm tay được” lol. Lại tiếp
“- Mà ý là nắm tay vậy thì có gì lãng mạn đâu, nắm làm gì?”
3 người còn lại này lại một loạt đồng thanh “Hảaaaa! Sao ko lãng mạn!!!!!!!! Lãng mạn chứuuuuuu …. =))”   Đúng là chị nì chưa từng có người yêu :D , và lại nữa, phải vẽ ra khung cảnh, diễn biến tiếp theo và diễn thử cho chị đấy coi nó lãng mạn như thế nào. :))... Chọc bả tơi tả. Vẫn cứ ngơ ngác. Tếu ko chịu được :D. Mình cũng hay ho gớm nhỉ, có chút kinh nghiệm mà làm như hiểu biết lắm, oang oang đi chọc người khác :D

Câu chuyện của chị M chưa kịp kết thúc, mấy bà chị bỗng dưng xúm qua chuyện của mình. Mình luôn tránh nhắc đến, vì bình thường không nhắc đến mình cũng đã vất vả lắm rồi, h mà lại nhắc đến, biết chắc về nhà mình sẽ lại … Nhưng không thoát được 3 bà chị đó. Ừ, thôi cũng được, thay vì nhớ một mình, mình có thể kể một chút...

Lúc đầu kể đoạn vui nhất, trong sáng nhất, cái hình ảnh đầu tiên con nít mặc quần cụt :D, ngày trong canteen, ngày ...nhân hòa, ngày gián điệp, ngày mấy cái chiến dịch, ngày tặng qua tặng lại, ngày "đem hoa về tặng mẹ em đi" :D, ngày gấu Pooh, ngày Đầm Sen - ngày "xác ướp", ngày ăn chung, ngày Tết, ngày chat đêm, mấy ngày gay cấn bị bắt gặp . v.v.  Kể một chút rồi thôi, ko kể nữa. Thế rồi lại bị thúc nói tiếp, hay cũng vì bị đang  say sưa nhớ thế nào, lại kể tiếp. Cái vấn đề là tại khán thính giả rất tích cực và chăm chú lắng nghe, cứ nhắc nhở kể tiếp đi và "sao nữa, đang kể tự dưng im là sao...", “giống trong phim quá vậy em” v.v. Mình thì cũng chẳng để ý thời gian nữa, càng về sau càng buồn... đến cuối cùng, nhìn lại hình như nằm kể sơ sơ mà hết 2 tiếng đồng hồ...… Rồi cuối cùng sau khi đại khái là tóm tắt xong, mấy chị ngồi nhỏm dậy hết, mình bất ngờ trước sự cực kỳ nhiệt tình và chân thành đó. Mà phải công nhận, con gái và có người yêu sắp cưới có khác, mấy chị đó tự động "phân tích" dù mình ko nói gì, nói đến đâu là "chính đạo", chính xác và thấm thía đến đó. Tất cả mấy cái đó mình đều biết cả rồi nhưng chỉ một điều đơn giản rằng, tình cảm của mình không đột nhiên dừng lại hay thay đổi một sớm một chiều được…  Xong mấy bà chị trẻ đòi mình phải dậy mở laptop lên cho coi hình cho bằng được, rồi lại cmt, 2 người nhìn giống nhau... mà xong lại nhắc mình, mình thấy cũng đúng... Mình xác định quan điểm vài tháng nay rồi, nhưng trong lòng thì nó buồn như lại bị té xuống vực tối 1 lần nữa...

Cuộc sống có nhiều sự lựa chọn. Nhưng mọi nỗi buồn hay khổ trong tình yêu đều là vì đó không phải tình yêu thực thụ. Tình yêu thực sự sẽ không vì bất cứ lý do nguỵ biện gì mà trở nên thiếu kiên định, và lựa chọn những thứ khác không phải người mình yêu và mặc kệ người mình yêu. Mình hay nghĩ, hay đặt vào vị trí khác, hay thông cảm, mà hình như những biện hộ đó là cái sự tự đánh lừa, tự bao che, trốn tránh sự thật và mù quáng tự làm bản thân đau khổ thêm.

Tóm lại hôm nay vui, và cũng buồn ...Và hậu quả, từ chiều đến h mình lại lâm vào cái tâm trạng mình mãi vẫn chưa thoát ra được... Lại cần thời gian ở một mình và phải giải quyết cái mớ đau khổ bên trong. Mà thực tế thì không ở một mình được vì chiều về là đi liền với ba qua thăm nội. Xong, mình được chuyển lời lại là cái anh kia gửi lời hỏi thăm mình :D. Cũng bất ngờ. Anh đó mình đã từng gặp, giỏi và nói chuyện hay. Nói chung cũng nhiều người quan tâm tới mình, nhiều người mình cũng thấy hay, nhiều khi trong lúc buồn chán, nếu mình đồng ý tiếp cận một người khác thì mình biết chắc là mình sẽ được hỗ trợ nhiều và chả phải một thân một mình :). Nhưng chả biết nữa, đơn giản là, mình không muốn vì ham vui hay bất mãn nhất thời rồi làm rối rắm, liên lụy hay đau khổ thêm những người khác. Và mình không thích gượng ép bản thân.


Mỗi lần mình tìm tới blog để nói cái đề tài cũ xì này là thường trong lòng nặng nề như chất chồng mấy tầng lớp đá, phải vứt bớt đi...



Bao giờ mình mới thoát khỏi cái nợ tình ?
...

Khó nhưng mình phải tỉnh táo. Nếu là tình yêu thật sự thì người ta sẽ tìm mọi cách để đến với mình, không để mình chịu chua cay và đã không đối xử với mình như thế...

Chiều nay nằm nghe một đống nhạc.

'let me rest in the silence of your embrace...' 

(…) thay cho những gì mình cảm thấy bên trong.



No comments:

Post a Comment

Blog Contents by Date

TOPICS

...