:(
Sáng nay bước chân xuống giường, thấy đôi dép vẫn nằm thẳng thớm, mặc dù tối qua khi lên giường nằm, mình đã không màng cất nó đi. Lúc trước, bao giờ đi ngủ mà quên không đem “giấu” đôi dép cẩn thận thì sáng ra thế nào cũng mỗi chiếc mỗi nơi, hoặc đầy dấu răng, hoặc có bữa còn đứt quai hết mấy đôi mới toanh vừa mua …Nhớ hình ảnh con Polo nằm nhỏ nhắn dưới sàn, hai chân trước quàu lấy chiếc dép, hai chân sau duỗi xoạch ra, cái đầu nghiêng nghiêng nhìn mình vô số tội. Nó tinh nghịch và lí lắc lắm.
:(
Cái hôm mang nó về lại từ Gò Dầu cũng vậy (năm trước đó, mẹ T bệnh, mang cho con Bông và Xinh v.v cho cô Xum quê ở tận Gò Dầu. Sau này, nghe tin Bông trên đó đẻ 2 con chó con, nhưng 1 con rất dễ thương đã chết vì bị…lãi, con Polo khi đó cũng yếu dần và tưởng là không qua khỏi nên 2 mẹ con lật đật chạy lên chở nó về thành phố chích thuốc coi thế nào.) Trên đường chở nó về nhà, cả một quãng đường xa. Đặt nó trong cái giỏ giấy, cố vây vải che kín lại sợ gió lạnh làm nó yếu thêm. Thế mà lúc đó, nó vẫn lóc ngóc cố nhoi cái đầu nhỏ xíu yếu ớt lên…
Đem tới bác sĩ, bác sĩ chích thuốc và bảo không biết nó có qua được đêm đó không, nếu qua được thì sẽ không sao… Đem về mà cũng không dám hi vọng nhiều, vì thật ra từ bé, KT đã phải chứng kiến những cái chết của mấy con chó từ lớn tới nhỏ, có những cái chết đau lòng mà mình không muốn nhớ tới, tội tụi nó lắm. Ngày xưa vòi nuôi chó cũng là KT, nhưng sau này mới hiểu ra tại sao người lớn thường không cho nuôi chó…Khi đem Polo về, mẹ pha sữa cho nó, đặt nó ở góc bếp, nhìn thấy rất thương. Sáng hôm sau chạy vội xuống bếp, thấy nó tỉnh khỏe, y như rằng có niềm vui mới trong nhà, vui ơi là vui. Và nó sống với nhà KT từ khi đó. Lúc đó hình như là hè năm 1 đại học thì phải.
Còn nhớ lúc nó mới tập đi. Thấy nó chập chững rồi, T thử để nó lên cái dốc dắt xe xem nó có trèo lên xuống được không, ai ngờ loay hoay 1 hồi thế nào nó té cái bịch, la inh ỏi =)). Từ đó, nó bị bệnh sợ độ cao (Tại mình thì phải). Mỗi lần nó chạy lên cầu thang, nhìn mặt nó rất căng thẳng, giương mắt cầu cứu, mình cứ hay la nó hoài, phải dũng cảm chứ.
Nhớ mãi hình ảnh nó chạy lưng tưng. Nó dễ thương như trong hoạt hình vậy :P, không chạy như mấy con chó bình thường mà toàn nhảy lóc phóc xinh như 1 cục bông gòn. Khi lớn lên cũng không mấy thay đổi, những khi mừng vui chuyện gì, nó cũng thường như vậy…
Nhớ hồi hè năm ngoái HN về, thả nó xuống lầu chạy loanh quanh. Lúc nào mặt nó cũng ngây thơ, ngố ngố. HN bảo là thích Polo nhất trong đám chó ở nhà KT, vì chỉ có con Polo là không sủa mà còn tới vẫy đuôi để HN vuốt trong khi đám kia lúc nào cũng ủm tỏi, bịt miệng không được.
Ngày trước, vì chưa biết dép mới sẽ xài được trong bao lâu nên mỗi lần mua về mình đều phải chụp hình kỉ niệm, riết thành thói quen. Nghĩ cũng tội mấy đôi dép. Sáng nào ra, nhất là đang bực mình mà thấy đôi dép bị tha đi hay không toàn vẹn thì không ngại gì mắng mỏ cái đám chó "phá của" , mà con Polo đầu têu chứ không ai. Còn bây giờ có muốn la nó cũng không la được nữa… Mấy con kia có vẻ cũng thấy thiếu vắng hay thế nào mà tối qua không con nào động đậy gì tới đôi dép mình không màng cất đi .
Hình như mấy bữa nay mình đang spam blog mình thì phải. Anyway, từ giờ tới cuối tháng cũng muốn thảnh thơi, không muốn vận động nhiều. “There’re no ugly women, just lazy ones".
Sau một giấc nướng kỉ lục , mơ linh tinh thì dậy thấy cũng khỏe khoắn xinh xắn ko tới nỗi.
Good…afternoon ;)
____
*thấy nhớ nên viết vậy thôi.
No comments:
Post a Comment