Một ngày dậy sớm ngoài mong đợi. Không ai gọi, không đồng hồ, không gì cả, chỉ có một cảm giác mất mát dậy lên làm mình sực tỉnh.
Là một buổi sáng. Nhưng là buổi sáng khác với hôm qua rồi. Chỉ chưa đến 24 tiếng đồng hồ thôi, nhưng thật sợ, giờ này ngày hôm nay đã khác với giờ này ngày hôm qua rất nhiều.
Cũng bất ngờ khi tự dưng tỉnh giấc, thao láo trong tờ mờ, và nước mắt lại ứa ra. Tối qua đi ngủ, cảm thấy cũng bình tĩnh, cầu nguyện và còn nắm chặt tay mẹ, mong sẽ san sẻ, sưởi ấm được cho mẹ phần nào. Mẹ thương Polo lắm. Mẹ không khóc, nhưng mình hiểu điều gì bên trong.
Thường, đêm dường như là lúc con người mềm yếu nhất, là lúc con người dễ mông lung suy nghĩ, nhưng có lẽ, buổi sớm mai là lúc con người phải se sắt đối diện cùng thực tế và những đổi thay.
Thật tình, đến bây giờ, vẫn thường nghĩ nếu như có Đôrêmon, có cỗ máy thời gian thật thì tuyệt quá. Nếu có cỗ máy thời gian, mình đã có thể cùng mẹ quay lại 24 tiếng về trước. Nếu biết trước được mọi chuyện đột ngột xảy ra như vậy thì Polo đã được cứu rồi… Ám ảnh cái hình ảnh sáng qua mẹ ẵm Polo trên tay, đánh thức mình dậy, mọi chuyện không ai ngờ đến, một buổi sáng thật buồn. Nó chỉ mới có 2, 3 tuổi mà thôi. Mới hôm qua nó vẫn còn lăng xăng. Mới vài giờ trước đó nó vẫn còn sủa inh ỏi… Mới ngày nào…
Mở mắt nhìn bóng tối, để mình thực tế hơn, để không phải nhắm mắt lại và lại cảm thấy nhiều thứ cảm giác mất mát hụt hẫng, nhưng thấy nhớ nó quá! Thật sự, những khi phải chứng kiến cảnh sinh tử, mất mát, nhất là những chuyện đột ngột thế này, thấy sợ.
Tự nhiên, nhớ lại những kỉ niệm buồn, nhớ tới những người thân quá cố. Bà ngoại mất vào trước Tết dương lịch hồi mình học năm lớp 10, mới đó đã là 1, 2, 3, 4, 5, 6 năm rồi! Nhanh thật! Đúng là thời gian và cuộc đời có thể phủ lấp mọi chuyện thành quá khứ. Nhưng mất bao lâu để lòng người mới thật sự nguôi ngoai? Nằm suy nghĩ một hồi thấy lung tung quá nên bước khỏi giường, và thế là dậy sớm.
Chỉ tự nhủ rằng, càng sợ những gì rồi một lúc nào đó sẽ phải xảy đến trong tương lai, càng phải biết quý trọng, thương yêu hơn cuộc sống và những gì mình đang có, và vân vân.
Đẩy cửa sổ nhìn ra cây lá vẫn điềm nhiên, gió sớm lành lạnh. Thế nhưng, có lẽ hôm nay mình dậy sớm là chuyện lạ, ngồi viết được vài dòng cho lòng nhẹ bớt thì trời đã đổ mưa xám xịt rồi. Mấy tán cây quằn quại. Gió rít tru tréo qua khe cửa nghe thật rợn người. Mẹ Polo là Bông Bông sợ mưa và sấm sét, nó chạy lại nằm dưới ghế chỗ mình đang ngồi. Polo đã không còn nữa, nhưng những con chó khác trong nhà có lẽ không đủ ý thức để hiểu. Con người thì đủ ý thức nên mới thấy nặng lòng như vậy. Nhìn lại hình của Polo, thật sự không ngăn được nước mắt… Nhưng tốt nhất là, hãy học theo những gì Phật dạy, để thấy nhẹ nhàng hơn. Hay như HN nói, coi như kiếp này Polo đã trả hết nợ rồi, kiếp sau mong cho nó sẽ được sống sung sướng hơn. Mưa lại tiếp tục rơi lâm thâm, bầu trời vẫn còn âm u lắm, nhưng rồi mưa sẽ tạnh và bầu trời sẽ sớm quang đãng lại thôi, đúng không?...
No comments:
Post a Comment