Mình tin vào câu nói: thử thách là những ngọn gió, thổi bùng thêm những tình cảm mạnh mẽ, kiên cường và dập tắt đi những tình cảm không kiên định, dễ đổi thay.
...Tình cờ, mình biết chuyện mà mình không hề ngờ tới, chuyện mà suốt hơn một năm nay, mình chưa bao giờ cho phép mình nghĩ như vậy, về người mình yêu... Lòng tin, và những tình cảm mình vẫn luôn giữ trọn vẹn suốt bao năm qua đã bị tổn thương nặng nề và gần như sụp đổ. Mình luôn hết lòng , hết tình nhưng nhận lại lại là sự thật cay đắng và phũ phàng đến vậy sao?
Một nỗi đau tột cùng. Mình đau nhưng lần này mình không khóc nữa.
Mình cũng là con người, là một đứa con gái bình thường mà thôi. Mình không phải một thiên thần để không phải cảm thấy tan nát, thất vọng, đau khổ hay hờn trách khi biết được những gì đã diễn ra và đang diễn ra. Nghĩ tới những gì đã qua, tới việc họ đã nói gì, làm gì, vui vẻ với nhau thế nào, trong khi suốt 1 năm qua mình thì vẫn luôn từng ngày mong chờ, tin tưởng, cảm thông, yêu thương, sửa đổi, sẵn lòng hy sinh và có thể làm mọi thứ… Bây giờ mình dần hiểu ra tại sao gặp mình lại cứ liên tục nói với mình những lời như thế, dù mình tha thiết và hết lòng... , bao năm qua gắn bó thế mà lại chẳng đáng bằng một hạnh phúc mới nữa sao?... Nghĩ tới những thứ đó chỉ làm mình thấy thêm chua cay và đau lòng! Thế nên, mình không muốn nghĩ tới nữa. Mình ra lệnh cho bản thân không nghĩ tới nữa.
Và entry này là entry cuối cùng cho những ngày đau khổ .
Mình không thể ngoảnh mặt trước hiện tại xem như không có gì xảy ra, nhưng mình sẽ không ghim thù hận. Cay đắng hay đau buồn, chuyện gì cũng vậy, cũng đã là quá khứ. Mình cũng không muốn ôm giữ lấy những cảm giác buồn tủi, tổn thương chỉ làm nặng nề thêm hành trang cho những ngày tới của cuộc đời mình. Mình chọn tha thứ cho tất cả, tha thứ cho mọi sai lầm và méo mó trong cuộc đời này. Mình muốn giữ cho tâm mình bình yên, lòng mình trong sáng...
Và lúc này, vì yêu thương, mình sẵn lòng bỏ qua những chuyện sai lầm trong quá khứ. Nhưng sự vị tha đó không đồng nghĩa với việc tiếp tục chứa chấp kiểu tình cảm lần lữa, và không muốn dành trọn vẹn cho riêng mình.
Đã sống, hãy sống cho tình yêu. Quan niệm của mình chưa bao giờ thay đổi. Và bây giờ cũng không thay đổi. Mình sống cho gia đình, cho những người yêu thương, cho những ai cần giúp đỡ… Mình không bon chen, mình không háo thắng, mình không xô bồ. Mình còn tình yêu cho cuộc sống, cho cái đẹp, cho nghệ thuật, cho cái thiện, cho chính nghĩa. Và mình vẫn sống cho tình yêu đích thực, cho tình cảm sắt son, cho những gì thật sự xứng đáng. Bằng không, mình hãy để nó ra đi.
Phía dưới là một câu chuyện ngụ ngôn mà mình cho rằng rất ý nghĩa. Vài tuần trước, mình đã đọc truyện này qua note tagged by Vu Phan. Mình chúc cho những ai , nhất là những người bạn của mình, nếu đang gặp khó khăn, đau khổ sẽ có đủ bản lĩnh, đủ nghị lực, đủ bao dung, đủ sáng suốt và đủ yêu thương để vượt qua được thử thách. Cùng với mình vượt qua.
____
" Một câu chuyện ngụ ngôn kể rằng: Có một người nông dân nọ có một con lừa già. Một hôm, con lừa bị rơi xuống cái giếng khô cạn và đau đớn kêu la thảm thiết. Sau khi bình tĩnh đánh giá tình hình, vì thương cho con lừa , người nông dân đã quyết định nên nhanh chóng giúp nó kết thúc sự đau đớn.
Anh gọi thêm mấy người hàng xóm để cùng lấp đất chôn con lừa tội nghiệp. Lúc đầu, con lừa thêm phần kinh hoàng vì những gì người ta đang làm đối với nó. Nhưng khi từng tảng đất được hất xuống giếng liên tiếp theo nhau ập trên vai nó, một ý nghĩ chợt lóe lên: Cứ mỗi lần một tảng đất rơi đè lên vai, nó lại lắc mình cho đất rơi xuống và ngoi lên trên ! Và nó đã làm như vậy, từng chút từng chút một, với một lời thầm tự nhủ và tự cổ vũ: “ Nào mình hãy hất nó xuống và bước lên trên, hất nó xuống và bước lên trên...” .
Mặc cho sự đau đớn ê ẩm phải chịu sau mỗi tảng đất ập xuống, mặc cho sự bi đát cùng cực của tình huống đang gánh chịu, con lừa tiếp tục chiến đấu chống lại sự hoang mang, hoảng sợ, tiếp tục theo đúng phương châm “hất nó xuống và bước lên trên”. Và không bao lâu sau, cuối cùng dù bị bầm dập và kiệt sức, con lừa già đã vui mừng đắc thắng bước lên khỏi miệng giếng. Những gì như sẽ đè bẹp và chôn sống nó, trên thực tế đã cứu sống nó. Tất cả đều nhờ vào cái cách mà con lừa đã can đảm đối diện với nghịch cảnh của mình. Cuộc sống là như vậy đó. Nếu ta đối mặt với các vấn đề của mình một cách tích cực và quả cảm, khước từ sự hoảng loạn, sự cay đắng và sự tự thương hại, thì những nghịch cảnh tưởng chừng có thể chôn vùi chúng ta, lại sẽ tiềm ẩn trong chính nó những phần thưởng không ngờ tới. Hất nó xuống và bước lên trên, hãy can đảm bước từng chút một ra khỏi cái giếng mà chúng ta đang gặp phải. "
%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%%
welcome back !
ReplyDeleteChúc Thy dũng cảm, mạnh mẽ, tích cực và bình yên.
ReplyDeleteMong rằng thời gian sẽ xóa đi những điều ko vui, và mang lại nụ cười vui vẻ như những bức hình ở cuối entry này.
Wish you all the best, be strong, my friend :-)